Học sinh lớp F gần đây xảy ra một chuyện, đó chính là Tô Niên Niên trước đây lười nhác thì giờ lại biến thành mọt sách chăm học!
Thái độ học tập của cô hết sức chăm chỉ, thành tích tiến bộ vượt bậc, đến Kim Vân nhìn cô cũng bằng ánh mắt khác.
Mỗi ngày, tất cả mọi người đều nhìn thấy sự nỗ lực và tiến bộ của cô.
Thi cuối kỳ, cô thi đứng thứ sáu toàn lớp, học kỳ mới sau đó, thành tích của cô ổn định đứng trước xếp hạng năm. Rất nhiều lúc, học sinh trong lớp đều nhìn bóng cô và Triệu Minh Viễn đang bàn tán sôi nổi bài tập.
Bầu không khí nỗi lực này cảm hóa không ít người, dần dần, cả lớp F đều âm thần bắt đầu cạnh tranh, mỗi người đều đang ra sức học tập.
Người cảm thấy thay đổi nhiều nhất chính là Kim Vân, cô vốn dĩ cho rằng những học sinh này sẽ chống đối phương thức dạy học của mình, không ngờ bây giờ trên lớp đã hình thành cạnh tranh theo hướng tích cực, đến mấy cô chiêu cậu ấm học hành chớn chác cũng lao đầu vào học, khiến bất cứ thầy cô nào cũng thấy lạ.
Chỉ có điều, sức khỏe Tô Niên Niên càng ngày càng kém, thường xuyên bị ốm, cơ thể nhanh chóng gầy đi, khuôn mặt bầu bĩnh của em bé không còn nữa, Sở Tố Tâm nhìn mà xót xa.
Bà luôn khuyên Tô Niên Niên: “ Niên Niên, chỉ cần cố gắng là được, không cần quá sức như thế, ăn nhiều cơm chút, nghỉ ngơi sớm đi.”
Tô Niên Niên giống như đã hạ quyết tâm, chỉ cần việc cô quyết định, nhất định phải làm được, cho nên mỗi lần đều bỏ ngoài tai lời của Sở Tố Tâm.
--- ---
Cố Tử Thần bận xong việc công ty, quay về nhà đã là 11h30, cậu ngẩng đầu nhìn lên phòng Tô Niên Niên ở sát vách, cau mày khó hiểu.
Trước đây không lâu Thánh Âm nghỉ hè, Sở Tố Tâm quả thật sợ Tô Niên Niên quá mệt, sống chết cũng không đăng ký cho cô học lớp phụ đạo.
Bây giờ xem ra, Tô Niên Niên là đang tự học?
(/)
Đổi về nửa năm trước, Cố Tử Thần dù cho thế nào đều sẽ không tin con lợn này lại chăm học như thế, nhưng bây giờ cậu lại hy vọng Tô Niên Niên có thể trở về dáng vẻ vô lo vô nghĩ như trước.
Cậu lấy điện thoại ra, gửi tin nhắn cho Tô Niên Niên: Sao vẫn chưa ngủ?
Phải đến một lúc lâu sau, Tô Niên Niên mới trả lời lại: làm xong bài này em sẽ đi ngủ, mu..oa.
Cố Tử Thần soạn một tin dài, nhưng nghĩ đi nghĩ lại lại xóa toàn bộ đi.
Cậu ngẩng đầu nhìn ánh đèn vàng cam trong phòng Tô Niên Niên hắt ra, ánh nhìn xa xăm, sâu khó thể dò.
Cậu bây giờ duy nhất có thể làm được, đó là nhìn cô từ phía sau mà thôi.
Đợi đến khi ánh đèn trong phòng Tô Niên Niên tối đen, cậu mới về phòng nghỉ ngơi.
Tô Niên Niên, cố lên nhé.
--- ---
Học kỳ mới bắt đầu, Tô Niên Niên chính thức bước vào năm ba.
Vừa vào năm ba, trạng thái không còn như trước nữa, tiết tấu của mỗi người đều trở nên gấp gáp, căng thẳng, hiệu suất cao, thầy giáo giảng những bài phức tạp, trên bàn một ngày không dọn dẹp sẽ bị đầy giấy nháp bày ra la liệt, trong lớp lúc nào cũng ngập tràn mùi cafe, trên mặt mỗi người đều có quầng thâm trên mắt.
Tô Niên Niên viết xong bài thi, thực hiện một bài tập làm dịu cho mắt, Tống Dư Hi ở bên cạnh còn đang chăm chỉ viết.
Động tác làm dịu mắt còn chưa làm xong, Tô Niên Niên lại nghe thấy Tống Dư Hi ở bên cạnh khóc.
Tiếng khóc nhỏ dấm dứt, nhưng mang theo tâm trạng bi thương.
“ Tiểu Hi, cậu làm sao thế?” Tô Niên Niên lo lắng hỏi, luống cuống tìm khăn giấy cho cô.
Chúc Thành ở đằng sau cũng cuống lên, hỏi: “ Tiểu Hi, cậu có phải không thoải mái ở đâu không?”
Mọi người trong lớp đã quá quen đối với cảnh tượng này rồi, lên năm ba học rất áp lực, khóc một trận rồi sẽ lại qua thôi.
Trong sâu xa, Tô Niên Niên cảm thấy, Tống Dư Hi chắc chắn không chỉ vì áp lực học hành mới khóc.