Tống Dư Hi do dự, không nhận.
Giọng nói Tô Niên Niên có chút không kiên nhẫn, “ Cậu cầm lấy đi, mật mã là sáu số 0, tiền bên trong có lẽ đủ đóng học phí.”
Tống Dư Hi cúi đầu, “ Cảm ơn, không cần đâu.”
Tô Niên Niên trợn tròn mắt, lẽ nào muốn làm người tốt việc tốt còn bị từ chối sao.
“ Tống Dư Hi, ngày mai là thứ sáu rồi, lẽ nào cậu thật sự muốn Doãn Sơ Hạ bọn họ quyên góp cho cậu sao?”
Cơ thể Tống Dư Hi khẽ run lên, mở miệng muốn từ chối, nhưng lại nghĩ đến hoàn cảnh gia đình mình.
Sức khỏe bố cô không tốt, tiền thuốc mỗi tháng phải tiêu một khoảng không hề nhỏ, trong nhà còn có em trai và em gái, cả nhà đều dựa vào tiền lương và tiền làm thêm của mẹ.
Học phí của cao trung Thánh Âm đối với nhà cô mà nói là con số trên trời, cô thi đỗ vào Thánh Âm, bố mẹ chỉ vui mừng khoảnh khắc đó, sau đó lại chìm trong tiếng thở dài.
Học phí năm ngoái khất đến tận giữa kỳ mới nộp được, cô giáo Kim nhìn cô bằng ánh mắt xem thường.
Cô thật sự không muốn trải qua một lần nữa.
“ Mình” Tống Dư Hi ngập ngừng nói.
Tô Niên Niên nghĩ một lát, mới nói, “ Thế được rồi, số tiền này coi như cậu mượn mình, không tính lãi, bao giờ cậu có tiền thì nhớ trả mình.”
Tống Dư Hi run rẩy xúc động, Tô Niên Niên nhìn thấy thế nheo mày nói, “ Cậu không phải nói, chúng ta là bạn sao?”
Tống Dư Hi ngẩng đầu, trong ánh mắt như có lớp sương mù dày đặc, cẩn thận dè dặt nhận lấy chiếc thẻ ngân hàng, vẻ chân thành nói một câu “ Cảm ơn.”
Tô Niên Niên mỉm cười, xách balo đi ra khỏi lớp.
Vừa ra khỏi cửa, là đụng phải ngay người mà không muốn gặp.
Cố Tử Thần.
Cố Tử Thần nhìn cô đi ra, lạnh nhạt nói, “ Nhìn không ra, con lợn như cô mà cũng biết giúp đỡ người khác cơ đấy.”
Tô Niên Niên bĩu môi, biết thừa hắn nói là ám chỉ điều gì.
Như là giải thích mình tại sao lại xuất hiện ở đây, Cố Tử Thần nói: “ Trần Nguyên và bác Trần có việc đi trước, tôi đưa cô về.”
“ Không cần, tôi có thể tự về được.” Tô Niên Niên kiêu ngạo ngoảnh đầu, không ngờ Cố Tử Thần lại gật gật đầu: “ Ồ, tạm biệt.”
Hừ.
Kịch bản không phải diễn như thế đấy chứ?
Tô Niên Niên nhìn bóng dáng khuất xa của Cố Tử Thần, buồn thay cho mình.
Anh ta cũng chân thực quá đấy, nói đi là đi luôn.
Đứng đó đau buồn mất năm phút, Tô Niên Niên một mình lê bước trên con đường về nhà.
Nghiên cứu xe bus ở cồng trường cả buổi, Tô Niên Niên mới tìm thấy một chiếc xe đi về gần nhà cô.
Lên xe bus, chiếc xe lắc lư, giọng nữ phát thanh thông báo điểm từng điểm từng điểm xuống tiếp theo, trong lòng Tô Niên Niên cảm thấy càng lúc càng lạ.
Ngồi được khoảng năm sáu bến, Tô Niên Niên đứng bật dậy, nhìn lại lần nữa các chặng theo chiều mũi tên.
Ngồi ngược rồi.
Thầm chửi mình một tiếng đầu lợn, Tô Niên Niên xuống xe, vội vàng đi sang bên đường đối diện.
Một chiếc xe Porsche màu đen ở đằng sau cũng chuyển hướng, dừng ở đằng sau cô.
“ Tô Niên Niên, cô là lợn à?” Nam sinh ở trong xe bật ra một câu, từ lúc Tô Niên Niên lên xe là cậu đi theo sau.
Thực ra cậu còn muốn biết, Tô Niên Niên rốt cuộc có thể ngớ ngẩn đến mức nào.
Tô Niên Niên lên xe, Cố Tử Thần đạp ga, đi theo sau chiếc xe bus đó ở đằng sau không xa.
Khi đi qua ngã tư đèn xanh đèn đỏ, nhìn xe đi qua lại như mắc cửi, Cố Tử Thần tự cười chế giễu mình.
Cậu nhất định điên rồi, mới miệng nói một đằng lại làm một nẻo đi theo sau Tô Niên Niên.
Nhất định là điên rồi.
Sau khi đưa Tô Niên Niên về nhà, Cố Tử Thần tăng tốc lái xe vào hầm để xe.
Quay về biệt thự, đập vào mắt là một đôi giày cao gót màu đen rất đẹp.
“ Con về rồi à.” Giọng nói lạnh lẽo sắc sảo vang lên.