Cậu không yên tâm giao Tô Niên Niên cho mấy người này, còn đến cảnh sát và vệ sĩ càng không cần nói, chẳng may xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn thì phải làm sao......cậu quả thật không dám nghĩ.
Người đàn ông cười cười như đạt được ý đồ, quay người đi đến trước xe cảnh sát, nói với viên cảnh sát hai câu, ánh mắt phức tạp của viên cảnh sát đó liếc nhìn Cố Tử Thần, rồi lái xe rời đi.
Mấy vệ sĩ càng không cần nói, nhìn thấy tình thế đó đi còn nhanh hơn, còn cho rằng đại ca lưu manh nào đến.
Cố Tử Thần mặt lạnh tanh lái xe quay về nhà tổ họ Cố, mí mắt nháy liên tục.
--- ---
Nhà tổ họ Cố.
Cố Tử Thần bế Tô Niên Niên xuống xe, Tô Niên Niên vẫn còn say rượu, ngủ ngon lành trong lòng cậu.
Đi vào nhà họ Cố, ánh đèn sáng chiếu xuống chói mắt, Cố Tử Thần nheo mắt lại, ánh mắt càng sắc lạnh hơn.
Cố Lí ngồi ở phòng khách, đang cắn táo ăn, giống như tham gia bữa tiệc hoàng gia vậy.
Anh ta bình thản liếc nhìn Cố Tử Thần: “ Tại sao lại đem cả Niên Niên đến thế? Ồ, mùi rượu này......không ngờ cậu còn dạy Niên Niên học thói xấu nữa.”
Cố Tử Thần cắn môi, không nói gì.
Cố Lí ném quả táo cầm trong tay đi, chậm rãi bước đến trước mặt Cố Tử Thần: “ Ông nội tìm cậu, cậu mau lên đi, anh đưa Niên Niên vào phòng dành cho khách nghỉ.” Nhìn thấy Cố Tử Thần cau mày, anh ta bổ sung thêm: “ Yên tâm đi, anh sẽ chăm sóc cho cô ấy.”
Câu nói này như một lời đồng ý, Cố Tử Thần đương nhiên nghe thấy, nghiêm túc liếc mắt nhìn Cố Lí, cẩn thận giao Tô Niên Niên cho anh ta, đứng dậy bước lên phòng khách.
Suy cho cùng lúc này đang ở nhà họ Cố, Cố Lí coi như là người duy nhất có thể tin được.
Cố Lí độc ác nhéo vào lưng Tô Niên Niên một cái: “ Thật đúng là đồ béo, buổi tối chắc chắn là ăn không ít.”
Anh ta ngước mắt nhìn bóng cao gầy của Cố Tử Thần, nhếch miệng cười, “ ôi, thật không ngờ, cuối cùng vẫn là tôi giúp cậu bảo vệ bạn gái......”
Có điều bao lâu rồi anh ta chưa nhìn thấy biểu cảm nguy hiểm của Cố Tử Thần như lúc này?
--- ---
Phòng sách.
Cố Tử Thần bước vào, ông Cố đang chuyên tâm nghiên cứu bàn cờ trên chiếc bàn gỗ sưa, nhìn cậu bước vào, bình thản nói: “ ngồi xuống đi.”
Cố Tử Thần ngồi xuống trước mặt ông, liếc mắt nhìn cách bố trí bàn cờ, tim hơi thắt lại.
Ông Cố điềm nhiên nói: “ Nhìn ra cái gì rồi phải không?”
Cố Tử Thần trầm mặc nói: “ thắng thua đã định, quân đen đã hết đường.”
Trong mắt ông Cố ánh lên nét tán thưởng, khóe miệng nở nụ cười cao sâu khó dò: “ Thế nếu như muốn đi ngược lại bàn cờ này thì sao?”
Cố Tử Thần im lặng hồi lâu, không trả lời.
Còn có thể thế nào? Trừ phi là quyết đánh đến cùng, liều mạng, có thể đổi lại được kết quả gì chứ?
Vẫn có hơn nửa hiệu suất sẽ thua.
Cậu đã hiểu ra, ông Cố không phải muốn nghiên cứu bàn cờ, mà là muốn cảnh cáo cậu.
“ công ty baidu Baihuo của bố cháu muốn lấy hạng mục mới của khu vực phía bắc Dụ Thành, vậy thì khu vực đó tốt nhất là khu bất động sản Tràng An, cháu biết không?”
Cố Tử Thần suy nghĩ, hiểu ông Cố đang nói đến cái gì.
Bất động sản Tràng An......là sản nghiệp của nhà họ Tô, cũng chính là sản nghiệp của bố Tô Niên Niên đểlại.
Không thể không nói, Tô Dĩ An đúng là người đàn ông có đầu óc kinh doanh, mảnh đất đó hồi đó chẳng ai để ý đến, ông ấy lại lấy hai phần ba tiền mặt của công ty đi mua miếng đất đó, bây giờ giá cả phải lên gấp mười lần không ít.
“ nếu như không thể lấy được hạng mục này, cháu và tiểu nha đầu đó nên.....chia tay đi.” Ông Cố chầm chậm nói ra.