Trong lòng Tô Niên Niên hoảng loạn, chỉ sợ không đồng ý Hạ Cường lại nghĩ mình kiêu ngạo, thế là cầm ly rượu uống một ngụm.
Sắc mặt tối sầm của Hạ Cường cuối cùng cũng dịu lại, mở nắp một chai rượu mới, uống ừng ực vào bụng.
Tô Niên Niên trợn tròn mắt, lúc này cô mà không uống lại cảm thấy không nể mặt Hạ Cường lắm, chỉ có thể uống một ngụm hết ly.
Một ly rượu vào bụng, Tô Niên Niên cảm thấy đầu hơi ong ong, còn Hạ Cường thì lại hào hứng, kéo cô như kiểu thân thiết, lâu ngày gặp nhau, lại chuốc cho Tô Niên Niên uống mấy ly liền.
May là Cố Tử Thần kịp thời phát hiện tình hình bên này, buông mic xuống bước đến, hất hàm hỏi: “ Hạ Cường, cậu làm cái gì thế!”
Hạ Cường uống cũng không ít, mơ mơ màng màng vỗ vỗ vai Tô Niên Niên: “ Huynh đệ! Đây là huynh đệ tốt của tôi.......anh em tốt của nhau mà.....!”
Lực cậu ta mạnh, Tô Niên Niên bị vỗ cho ngả người ra sofa, mơ màng khẽ động, suýt nữa ngã xuống đất.
Cố Tử Thần nhanh tay nhanh mắt ôm cô vào lòng, hai mắt chằm chằm nhìn Hạ Cường, “ Sau này tìm cậu tính sổ sau!”
Tô Niên Niên không chịu yên phận trong lòng cậu, cố thò đầu ra, nói: “ Huynh đệ! Huynh đệ! Chúng ta tiếp tục uống!”
Chúc Thành nhìn thấy tình hình không đúng liền bước đến, trong miệng còn dính hạt cơm, “ Có chuyện gì thế? Niên Niên uống say rồi ạ?”
“ Uh.” Cố Tử Thần trả lời một tiếng, “ tôi đưa cô ấy về trước, mọi người tiếp tục.”
Cậu dịu Tô Niên Niên đi ra ngoài, vừa ra cửa, liền gặp phải Đường Dư bước vào trong phòng.
Cố Tử Thần nheo mày, định vòng qua cậu mà đi.
Đường Dư đưa tay ngăn cậu lại, nheo mày hỏi: “ Niên Niên sao thế? Sao anh lại để cô ấy uống nhiều như thế.”
Cố Tử Thần vốn dĩ cũng cảm thấy áy náy, không chăm sóc tốt cho Tô Niên Niên, nhưng lúc này có chút bực mình, “ Đây là việc của tôi và cô ấy, cậu không cảm thấy cậu quản quá nhiều chuyện à.”
KTV huyên náo liền yên tĩnh xuống, mọi ánh mắt đổ dồn về ba người ngoài cửa.
Đường Dư không để ý, có lẽ cảm thấy nếu tiếp tục tranh luận cũng chẳng đi đến đâu, lấy điện thoại từ trong túi ra: “ Niên Niên quên ở chỗ Tiểu Hi, cô ấy bảo tôi mang trả lại.”
Cố Tử Thần đón lấy rồi cho vào trong túi áo, bình thản nói: “ Cảm ơn nhiều.”
Đúng lúc này, Tô Niên Niên không biết trúng phải gió ở cửa nào, cười hi hi hét lên với Đường Dư: “ Đường Dư, còn nhớ những ngày chúng ta ở hồ Đại Minh không, hồi đó trời rất xanh, ngày cũng trôi qua rất chậm.....uhm, đừng kéo áo em........” Cô đẩy Cố Tử Thần một cái, Cố Tử Thần đỡ trượt tay cô, Tô Niên Niên chân đứng không vững, nghiêng ngả ngã nhào về phía trước, loạng choạng mấy bước, ngã nhào vào cửa phòng đối diện.
Cửa phòng đối diện bị đẩy ra, hai người con gái ăn mặc thời trang bước ra, sững sờ nhìn cảnh tượng trước mắt, “ Niên Niên, cậu đang làm cái gì thế! A a a cậu làm cái gì thế, đang nhặt đồ trên đất ăn sao!”
Hai người thi nhau hét lên, ồn ào đến chói tai.
Cố Tử Thần nhận ra hai người bạn thân của Tô Niên Niên, Nọa Nọa và Đậu Đậu, không ngờ hôm nay lại trùng hợp thế, đều tập trung ở đây.
Tô Niên Niên ngẩng đaàu lên, tiếp tục với đồ trên đất, “ người đâu, mau giá đáo! Đồ của trẫm rơi hết dưới đất rồi......”
Đậu Đậu sắc mặt trắng bệch: “ xong rồi, Niên Niên thật sự ngốc rồi.”
Nọa Nọa gật đầu theo: “ đúng thế........có điều nói đi nói lại, hai người đàn ông các anh sao lại để cậu ấy ăn đồ dưới đất mà không quan tâm thế!”