Người Tình Của Hotboy

Chương 342: Năm tháng trôi như nước (4)




Áp dụng quy tắc tám chọn bốn là mô hình PK, đối thủ của Đường Dư là một nữ sinh rất cao, sở trường hát rock tiếng anh, là một đối thủ đáng gờm.

Nữ sinh hát trước bài rock, cả sân khấu bùng nổ, đến giám khảo cũng phải đứng lên nhún nhảy.

Biểu diễn xong, giám khảo đều đánh giá cô ta rất cao.

Tô Niên Niên toát mồ hôi thay Đường Dư, đối thủ lợi hại như thế, áp lực của cậu chắc chắn rất lớn?

(/)

“ Sau đây xin mời tuyển thủ từ lúc chọn đến bây giờ luôn được chào đón --- Đường Dư, cậu như ánh sáng lọt vào tầm mắt của khán giả, vừa xuất hiện, cậu biểu diễn bài hát tình ca sâu lắng của Trương Trương, khiến biết bao fan nữ trên weibo phải biểu thị “ Muốn sinh khỉ con cho Đường Dư oppa”. Hôm nay, ở trận đấu chung kết, cậu sẽ lại xuất hiện với hình tượng thế nào? Để chúng ta cùng chào đón đi!” MC dẫn chương trình vòng vèo cũng nói hết câu, trên màn hình bắt đầu phát đoạn băng VCR quay Đường Dư.

“ Từ trước đến nay, tôi cảm thấy mình chỉ là một người bình thường, không khéo ăn nói, đối diện người con gái mình thích còn bối rối, không có ước mơ, cũng không nhìn rõ tương lai.”

“ Có lẽ trận chung kết này thay đổi rất nhiều người, rất nhiều người thành công, đối với tôi mà nói, cũng chỉ là một quá trình của đời người mà thôi, tôi cũng chỉ là khách qua đường trong sinh mạng của mọi người.”

Giọng nam trầm ấm vang lên trong đoạn video ngắn đó, khiến tâm trạng mọi người kiềm xuống, đồng tình với Đường Dư.

“ Nhưng có một ngày, tôi gặp một người con gái, cô ấy dạy tôi biết yêu và trưởng thành, ấm áp và khát vọng.”

“ Tôi bảo cho mình, dùng âm nhạc truyền tải suy nghĩ ra, sẽ không hoảng loạn, sẽ không sợ hãi, sẽ không do dự.”

“ Khoong thể đứng bên cạnh ở vị trí sánh vai với cô ấy, đành phải liều mạng chạy thôi, cho đến khi --- bắt đầu lại từ đầu đứng trước mắt cô ấy.”

Ống kính quay đến cảnh Đường Dư mỉm cười, cậu đeo trên lưng chiếc đàn ghita, nhẹ nhàng chạm vàoo dây đàn, âm thanh mềm mại vang lên.

VCR kết thúc, Đường Dư mặc áo sơmi trắng, mái tóc đen mượt, ôm chiếc đàn ghita, ngồi ở chiếc ghế cao đã chuẩn bị sẵn cho cậu.

Cậu tự đàn tự hát, đội âm nhạc phía dưới nhẹ nhàng đệm đàn cho cậu, giọng nói mượt mà của thiếu niên vang lên: “ Tôi im lặng, nghe không rõ lời đối thoại của em và anh ta

Tôi mỉm cười, giả vờ như chưa từng tổn thương

Tôi tự chế giễu, thích cần gì phải khoa trương thành yêu

...........

Năm tháng trôi như nước, thanh xuân không còn, kí ức gặp em lần đầu tiên không cách nào quên được.”

Tất cả học sinh trong lễ đường đều im lặng nghe, bất giác, có không ít người bắt đầu rơm rớm rơi nước mắt.

Đường Dư hát xong, thu đàn lại, khom lưng chào giám khảo và khán giả.

Tô Niên Niên nhìn thấy, khán giả ở đó cũng không ít người rơi nước mắt, mặc dù không biết có phải mời diễn viên đám đông hay không.

Giám khảo A nói: “ Tôi cảm thấy hôm nay em phát huy rất tốt, bài hát này cũng chọn khéo, dường như hát lên tình yêu thuần khiết thời thanh xuân, lời ca là em sáng tác à?”

Đường Dư: “ Là bạn học Lạc Gia Di của em viết, rất cảm ơn cô ấy.”

Lễ đường xôn xao cả lên, mọi ánh mắt đổ dồn về Lạc Gia Di.

Lạc Gia Di cười cười, gỡ kính xuống, lau lau nước mắt trên khóe mắt.

Dù cho tốt nghiệp, cô không còn ghê gớm như trước đây nữa, càng lưu luyến và bùi ngùi đối với trường, thế là viết một bài hát cho Đường Dư.

Vì là trận chung kết của cậu, cũng là vì nhớ lại thanh xuân.

Giám khảo B cười tươi nói: “ Tôi muốn biết những gì em nói, vì người con gái nào mà phải chạy, đó là ai thế? Bài hát này cũng là hát cho cô ấy nghe phải không?”

Khán giả bắt đầu nháo nhào, đến Tô Niên Niên cũng tò mò chờ đợi đáp án của cậu.