“ Tử Thần, lâu rồi không gặp, gần đây ông nội cháu thế nào? Nghe nói thời gian trước sức khỏe ông Cố không tốt lắm.” Châu Thanh mang nụ cười khéo léo hỏi han Cố Tử Thần.
Cố Tử Thần nheo mày, “ Vẫn tốt ạ, cảm ơn cô.”
Cậu nhìn hai mẹ con này, không biết hai người có ý gì.
“ Sơ Hạ lúc nào cũng nhắc đến cháu với cô, cô còn nhớ hai đứa hồi nhỏ cùng nhau chơi đùa cùng nhau ngắm sau, không ngờ chớp mắt mà hai đứa đã lớn nhanh thế này rồi.” Châu Thanh than thở, ra vẻ thân thiết.
Tô Niên Niên còn đang nghệt mặt cười sung sướng ngắm chữ ký, nghe thấy bọn họ nói chuyện liền ngẩng đầu, lễ phép chào hỏi: “ Chào cô ạ!”
“ Ồ, đây là Tiểu Niên Niên nhà họ Tô phải không, ha ha ha........”Châu Thanh giả tạo xã giao, liếc mắt nhìn cô và Cố Tử Thần, cảm thấy hai người dường như rất gần gặn, thế là hỏi dò: “ Tử Thần, đây là......?”
Bà ta vốn dĩ cho rằng Cố Tử Thần sẽ trả lời là bạn học bạn bè gì đó, không ngờ Cố Tử Thần trả lời thẳng: “ Đây là bạn gái của cháu.”
Châu Thanh cảm thấy lực khoe khoang cho con gái lập tức biến mất, đến nụ cười cũng trở nên không tự nhiên: “ Ồ, ra thế, haha.......cô tưởng rằng cháu trong khi còn đi học sẽ không yêu đương cơ đấy.”
(/)
Cố Tử Thần bình thản nói: “ Gặp được người thích hợp, thì thuận theo tự nhiên ở bên nhau thôi ạ, dù sao tìm được một nửa bên cạnh đời mình cũng không dễ ạ.”
Giọng nói cậu rất tự nhiên, Châu Thanh từ trong đó có thể nghe thấy ý sâu xa.
Một nửa cuộc đời? cũng chính là nói, cậu có ý với người con gái này? Sau này muốn kết hôn với cô ta sao?
Sao có thể thế được!
Nhà họ Tô dù từ địa vị, tài sản, các phương diện đều không thể sánh bằng nhà họ Doãn! Hơn nữa, trong mắt bà ta, bà ta cảm thấy Doãn Sơ Hạ xinh đẹp hơn Tô Niên Niên, lại thông minh hơn Tô Niên Niên, lại là thanh mai trúc mã với Cố Tử Thần, tại sao Cố Tử Thần lại có thể thích Tô Niên Niên mà không muốn ở bên cạnh con gái bà ta chứ?
Doãn Sơ Hạ đỏ khoang mắt, vừa ngưỡng mộ lại vừa gato.
Cô ta rõ ràng là công chúa của hôm nay, nhưng trước mặt Tô Niên Niên, cô ta mãi mãi không ngẩng đầu được.
Tình yêu, đàn, diện mạo.......cái gì cô ta cũng thua, thua một cách thảm hại.
Điều đó khiến cô ta càng không can tâm.
Tại sao Tô Niên Niên có thể có được tất cả chứ? Cô ta không thể có được sao?
Doãn Sơ Hạ càng lúc càng buồn bực, lại cảm thấy quả thật không thể chịu đựng nổi, hất tay Châu Thanh chạy ra ngoài.
Châu Thanh vội vàng gọi cô ta mấy tiếng, thu hút không ít ánh mắt của người khác, lại cảm thấy mất thể diện, đành phải mặc kệ.
“ Cô còn có chút việc, hôm khác lại nói chuyện, các cháu rảnh rỗi có thể đến tìm Sơ Hạ chơi.” Châu Thanh gần như nghiến răng nghiến lợi nói ra mấy câu, sau đó dẫm giầy cao gót bực tức rời đi.
Tô Niên Niên gãi gãi đầu, hỏi: “ Tại sao em cảm thấy mẹ của Sơ Hạ dường như muốn tách xé chúng ta nhét vào lồng lợn vậy?”
Cố Tử Thần bị câu hỏi của cô làm cho bật cười, nhếch môi nói: “ muốn lấy lửa để thiêu em mà em không biết à?”
“.........” Tô Niên Niên suy nghĩ một lát, nghiêm túc nói: “ thế thiêu chết một mình anh không được sao? em không sợ sống một mình cô đơn, thế giới rộng lớn như thế, em vẫn còn muốn ăn nhiều chút........”
Cố Tử Thần: “....... Tô Niên Niên, anh trong mắt em, còn không quan trọng bằng việc ăn sao?”
Tô Niên Niên cười gượng nói: “ Không không không, em lỡ mồm, anh quan trọng nhất anh trân quý nhất!” Nhìn sắc mặt Cố Tử Thần đỡ hơn chút, cô đột nhiên nhớ lại lời nói vừa nãy của Châu Thanh, trợn mắt nhìn Cố Tử Thần, “ Anh lại còn cùng Doãn Sơ Hạ ngắm sao phải không? Thế có phải còn từ trong lời bài hát nói đến hoa tuyết trong gió rồi lại nói chuyện lí tưởng đời người phải không?!”
Cố Tử Thần dửng dưng: “ Là cô ta đến nhà anh xem, anh không hề để ý cô ta.”