Những người hoài nghi thực lực của cậu, toàn bộ lúc này đều chăm chú nghe tiếng hát của cậu.
Cố Lí nheo mắt, nụ cười nhếch lên trên khóe miệng: “ Còn có chút thực lực mà.......”
Doãn Sơ Hạ đắc ý hừm một tiếng, trước đó còn lạnh nhạt từ chối cô ta, cuối cùng cũng vẫn phải hát.
Chỉ có điều, Tô Niên Niên đệm đàn thật chướng mắt.
Những người khác trong đội nhạc phối hợp đệm đàn với Tô Niên Niên, điệp khúc dần dần lên đến cao trào, Đường Dư hướng về phía Tô Niên Niên hát:
“ Là em phải không, mang đến cho tôi một cánh cửa trái tim
Để tôi dũng cảm tiến về phía trước
Là em sẽ mang đến cho tôi cánh cứa sổ
Để tôi để tôi quên hết muộn phiền.....”
Tô Niên Niên đánh đàn chăm chú, không hề cảm giác điều gì.
Cố Tử Thần thần sắc lạnh lùng nhìn về phía xa, khí chất của cậu quá mạnh, khiến nhiệt độ xung quang dường như hạ thấp xuống.
Đội đàn nhạc trở nên dịu nhẹ, trong giọng hát dễ nghe của Đường Dư, kết thúc bài hát.
Dưới sân khấu vang lên tiếng vỗ tay hưởng ứng, còn náo nhiệt hơn khi nãy Cố Lí hát.
Đường Dư đặt micro xuống, mỉm cười với Tô Niên Niên.
Tô Niên Niên cười hì hì, nhanh chóng bước xuống sân khấu, chạy về phía Cố Tử Thần.
(/)
Trong lòng Đường Dư có chút xót xa, cậu hiểu, Tô Niên Niên luôn coi cậu là bạn bè.
Cô có thể không màng tất cả để giúp cậu, nhưng dù cho thành danh thì vẫn thất bại thảm hại, cô ấy sẽ không ở bên cạnh mình.
Trong mắt cô, chỉ có một mình Cố Tử Thần.
Nhìn thấy Tô Niên Niên vừa đàn xong là chạy về phía mình, thần sắc Cố Tử Thần giãn ra rất nhiều, hừm một tiếng, “ trình độ đó của em mà cũng lên đó làm chân hậu cần à.”
Tô Niên Niên cười thoải mái: “ Em cản thấy em đánh hay đấy chứ, a ha ha, uhm........Khánh Thúc, chào anh.”
Khánh Thúc không biết từ khi nào đã đến bên cạnh cô, cười hiền hòa lễ phép: “ biểu diễn vừa nãy rất hay, nghe nói cô là người đệm đàn cho tác phẩm mới của M.E phải không?”
“ Không dám không dám, chỉ là đệm đàn một bài hát mà thôi.” Ở trước mặt thần tượng, Tô Niên Niên hết sức khiêm tốn, đầy kỳ vọng hỏi, “ Thúc Khánh, anh có thể cho em xin chữ ký được không?”
“ Được chứ.” Khánh Thúc cười càng sáng lạn hơn, lấy ra chiếc bút luôn mang theo người ký chữ rồng bay phượng múa.
Nói chuyện phiếm hai câu rồi anh rời đi, Tô Niên Niên cười hớn hở nhìn tờ có chữ ký đó, đưa đến trước mặt Cố Tử Thần: “ Anh xem anh xem, thần tượng của em ký tặng em đó!”
Cố Tử Thần nhếch nhếch mép, những party kiểu này đều là mở rộng mối quan hệ, làm gì có cái gì thật sự cảm thấy cô đánh đàn hay chứ, trừ khi là do cô và Cố Lí có chút quan hệ mà thôi.
Cậu cũng không vạch trần, phối hợp ừm vài tiếng, trong lòng đang lo lắng, tại sao con lợn này lại háo sắc như thế chứ? Còn có thuốc chữa không?
Đường Dư bên đó đã bị không ít người vây lấy, có cả nhà sáng tác âm nhạc, phối nhạc đều muốn hợp tác với cậu.
Cũng có không ít người chọn cậu, muốn đưa cậu về công ty của mình.
Bố của Doãn Sơ Hạ là Doãn Vãn Việt tỉnh bơ bảo người của công ty mình đến bên cạnh Đường Dư, thanh niên trẻ trung này, ông đã nhắm rồi/Tô Niên Niên
Doãn Sơ Hạ không biết hành động của mình lại thay đổi cuộc đời của Đường Dư, cô ta lúc này đứng bên cạnh mẹ Châu Thanh của mình, “ Sơ Hạ, con làm trò gì? Không phải muốn con và Tử Thần ở bên nhau sao!”
“ Mẹ, con và cậu ta sao có thể được chứ......” Doãn Sơ Hạ nhỏ giọng nói.
Châu Thanh nghiêm nghị nói: “ Con không còn là trẻ con nữa rồi, tại sao lại không hiểu chuyện thế chứ! Hôn nhân với nhà họ Cố đối với công ty hai nhà chúng ta có lợi hay không?”
Doãn Sơ Hạ trả lời qua loa một tiếng, Châu Thanh thở dài, kéo cô ta đi về phía Cố Tử Thần.