Nụ cười hiền hòa của Giang Mộ không còn trên khuôn mặt biểu cảm dửng dưng nữa, sắc mặt dần dần trở nên trắng bệch.
Ai gặp phải tình cảnh này, muốn vui cũng không vui nổi.
Người bố phạm tội giết người mang đến cho thời niên thiếu của anh bao nỗi sỉ nhục, dằn vặt, khó khăn vất vả, giờ quay về rồi, giống như đang bảo cho anh, đó là một bộ phận không thể xóa bỏ trong máu anh.
Anh cất tập tài liệu đi, chào hỏi lễ phép viên cảnh sát, rời đi, biểu hiện tự nhiên.
Đi ra khỏi đồn cảnh sát, ánh nắng bên ngoài rất ấm, nhưng anh không cảm nhận được chút ấm áp nào, chỉ cảm thấy toàn thân lạnh thấu xương.
Anh nhìn về vị trí nhà hát phía xa, Tô Niên Niên đang ở đó ăn mừng chiến thắng, đạt được giải quán quân, nhận được vô số những tràng pháo tay.
Thật may, cô cuối cùng cũng dần dần bước ra từ trong bóng tối, nỗi ám ảnh năm đó, bắt đầu lại từ đầu đứng dưới ánh sáng sáng lạn, bên cạnh còn có người con trai ưu tú.
Còn anh thì sao?
Không ai biết, sự cố năm đó mang đến cho anh những gì.
Thiên tài thiếu niên, đang lúc huy hoàng nhất, lại bị biệt danh con trai của kẻ phạm tội giết người.
Mấy năm đó sa sút tinh thần không chỉ vì Tô Niên Niên mà thôi.
Anh đã từng hận, oán, nhưng anh luôn nhớ lời mẹ nói nói: cuộc đời của con không ai có thể nhúng tay vào, chỉ cần con biết trong lòng không làm gì khuất tất, cần gì để ý ánh mắt của người khác?
Nhưng........sao có thể không để ý được chứ.
Giang Mộ thất thểu đi trên đường, đi qua một trường tiểu học, bên trong đúng lúc vừa tan học, một nhóm học sinh mặc đồng phục trường đeo khăn quàng đỏ từ trong trường chạy ùa ra, trên mặt mang nụ cười hân hoan.
Anh đứng ở bên đường đờ đẫn nhìn một lúc, mặt buồn bã đi về phía gần trường Thánh Âm.
Bên này là khu dân cư, có mấy khu nhỏ, anh quen đường đi đến một cửa hàng bán đồ tạp hóa, nhìn thấy người đàn ông đó đang uống rượu.
Người đàn ông mặc quần áo rách rưới, râu để lồm xồm, uống loại rượu rẻ tiền nhất, ngồi trên bậc thềm đất cát mà uống ừng ực từng ngụm, bên chân còn có ba bốn chai rỗng.
Bà chủ quán tạp hóa vừa cắn hướng dương, vừa lườm nguýt người đàn ông đó.
Giang Mộ chỉ cảm thấy trong đáy lòng trào dâng nỗi khổ tâm, chầm chậm bước đến bên cạnh người đàn ông, quỳ xuống phía trước ông.
Người đàn ông cảm nhận có người đến, phản ứng cực nhanh, cảnh giác liếc nhìn anh.
Xoảng----
Chai rượu trong tay ông ta rơi trên đất, khóe miệng khẽ động, dường như là muốn nói gì đó, nhưng cuối cùng, chỉ ầng ậng nước mắt, không nói được câu gì.
Giang Mộ khẽ hỏi: “ Là bố phải không? Bố quay về rồi phải không?”
Không ai trả lời, giống như tự hỏi tự nói vậy.
“ mấy năm này bố sống thế nào........a, sao con lại hỏi câu hỏi ngốc như thế chứ........” cười đau khổ, đột nhiên giọng nói Giang Mộ trở nên mạnh mẽ, “ Đã đi rồi thì đừng quay về chứ! Ông còn quay về làm gì!”
Người đàn ông khóc không thành tiếng. Run rẩy, đưa tay ra, muốn chạm vào mặt Giang Mộ.
Giang Mộ né tránh, mặt lạnh lùng đặt một phong bì bên cạnh ông ta.
“ Ông đi đi, đi đâu đều được, đừng quay về nữa, cũng đừng để tôi nhìn thấy ông.”
Khóe mắt người đàn ông đỏ vằn mạch máu, nắm chặt tay lại, run rẩy loạng choạng đứng lên.
Hai người đàn ông không nói câu gì hồi lâu, cuối cùng, người đàn ông cầm phong bì rời đi.
Bà chủ cửa hàng tạp hóa lẩm bẩm: “ Ôi, cậu thanh niên, cậu đừng có để ý loại người đó, ông ta là kẻ lưu manh, không có việc gì thì chuyên dọa những con động vật nhỏ, những con chó mèo ở khu chúng tôi gần đây đều bị ông ta đánh đập! Thật là đáng ghét, loại người này, chỉ chuyên đi hại người khác, mau tránh xa thì hơn.”
Giang Mộ lẩm bẩm nói: “ Ông ta sẽ không quay lại, sẽ.....không bao giờ quay lại.”