Tô Niên Niên đón lấy, vừa uống vừa thút thít: “ Thế anh còn đến làm gì, không phải anh nói hôm nay có việc bận à?”
Cố Tử Thần liếc nhìn cô, cố kiềm chế kích động muốn ném con lợn này xuống, “ Ai nói với anh hôm nay ra ngoài đi chơi với Đậu Đậu? Còn to mồm nói à!”
Tô Niên Niên im lặng, dù sao biết rõ tiếp tục đấu mồm với cậu cũng không được gì, đành quay ra tiếp tục uống trà sữa.
Uống cốc trà sữa ấm, tứ chi gân cốt cũng trở nên ấm lại.
Cố Tử Thần cũng nguôi tức rồi, bình tâm hỏi: “ Tại sao em nói em thua rồi? thầy giáo của em không phải nói em biểu hiện rất tốt à?”
Cậu quả thật không đành lòng nhìn thấy Tô Niên Niên khóc nữa.
“ Tại vì........tại vì........” Tô Niên Niên lắp bắp mãi không nói ra được gì, mặt đỏ ửng lên, “ Tại vì thực lực của đối thủ quá mạnh, cho nên bị dọa cho khóc. Uhm, chính là như thế.”
Gân xanh trên trán Cố Tử Thần giật giật: “ Em có thể tìm một lí do có lí một chút không!” Nhìn thấy bộ mặt vô tội của Tô Niên Niên nhìn mình, cậu cắn răng nói: “ thi loại không phải người của tổ cao trung đều đến sao, em đừng nói với anh Doãn Sơ Hạ là đối thủ mạnh nhé, cô ta thi đàn cấp mười phải thi sáu lần! Em lẽ nào còn ngốc hơn cô ta?”
Tô Niên Niên như bị nghẹn ngụm trà sữa, buồn bực cắn uống hút.
Thì ra Doãn Sơ Hạ kém đến thế à......có điều nói đi nói lại, cũng ngưỡng mộ cô ta, dù sao cô ta từ nhỏ đã được gặp Cố Tử Thần, thanh mai trúc mã gì đó đúng là đẹp đôi mà.
“ Em lại đang nghĩ linh tinh cái gì thế?” Cố Tử Thần đau đầu hỏi, nhìn ánh mắt oán hận đó của Tô Niên Niên là biết cô chắc chắn đang nghĩ liên thiên.
Tô Niên Niên cắn ống hút: “ Đâu có........ Cố Tử Thần, anh nói nếu như em không thể đánh đàn, anh có ghét em không?”
“ Tại sao phải ghét em chứ?” Cố Tử Thần biểu thị không hiểu suy nghĩ của cô, “ Tô Niên Niên, anh không phải vì em biết đánh đàn mà thích em, mà tại sao lại vì em không biết đánh đàn mà không thích em chứ? Em gần đây sao hay để tâm vào mấy chuyện vớ vẩn thế.”
Tô Niên Niên nghĩ lại, cũng đúng........cô có biết đánh đàn hay không cũng không ảnh hưởng đến hòa bình thế giới.
(/)
Cho nên những điều khiến cô bứt rứt, buồn bã, sợ hãi rốt cuộc là cái gì?
Là hồi ức ác mộng sao? Là ly biệt của bố? Là sợ hãi những tiếng cười chế giễu sau lưng? Hoặc là, sợ một mình đối diện với bóng tối? sợ phải một mình đi trên con đường mà không biết dựa vào ai?
Đây là nội tâm lần đầu tiên mà cô đối diện, suy nghĩ rất lâu, cuối cùng cũng không tìm ra đáp án.
“ Em không nghĩ vớ vẩn, em chỉ là muốn nỗ lực một chút, nỗ lực theo đuổi bước chân anh.......nhưng anh chạy nhanh quá, em đuổi theo không kịp anh.” Tô Niên Niên lí nhí nói, Cố Tử Thần nghe xong cũng phải bó tay.
“ Thành tích sáu phút chạy 800m của em thì có đuổi ai cũng không kịp.” Cậu nhả ra một câu, giọng nói trở nên cứng hơn, thần tắc nghiêm túc, “ Nhưng, Tô Niên Niên, anh sẽ đợi em, anh sẽ ở đó đợi em, sẽ không để em một mình.”
Có gì đó trong đầu xoay chuyển, sinh trưởng, từ từ, vỡ òa, cuối cùng hiẹn lên trên nét mặt sự hân hoan vui vẻ.
Trong khoảnh khắc đó, Tô Niên Niên nghĩ, có lẽ đây chính là tình yêu.
Không phải sợ hãi gì nữa, cũng không phải hoảng loạn.
Không có gì to tát, không có gì không qua được, tại vì dù cho cô gặp phải chuyện gì, người này sẽ luôn ở bên cạnh cô, không rời không xa, cùng cô đối diện.
Ngón tay khẽ động, không còn nặng nề nữa, mà là muốn liều mạng chứng minh gì đó.
Tô Niên Niên cử động ngón tay thon dài của mình, dường như nhìn thấy trong đó những tiết tấu nhộn nhịp.
---- dù cho con đường trước đây xa dài, dù cho như thế mình cũng phải tiến về phía trước, tại vì ánh sao dù cho yếu ớt cũng vẫn sẽ soi đường cho mình. Đường ở phía trước, mình sẽ dùng thanh xuân để theo đuổi những điều tốt đẹp.