Giang Mộ nhẹ nhàng vỗ vào sau lưng cô: “ Không, em đánh rất hay, hoàn chỉnh đánh xong một bài, không có chút lỗi nào.”
Tô Niên Niên dường như không tin, cô vừa nãy thậm chí đến âm thanh cũng không nghe rõ, hoàn toàn dựa vào thói quen ký ức của ngón tay mà đánh.
Đối với cô mà nói, đồng nghĩa với việc thua không có gì khác biệt.
Cô mặc chiếc váy dài không tay, dựa trên tường, chỉ cảm giác lạnh thấu xương. Trong đầu mông lung, rối như tơ vò.
Trước đây những lời nói hùng hồn mạnh mẽ, toàn bị đều bị rũ bỏ không còn sót lại chút nào.
Giang Mộ sững sờ nhìn cô, trong mũi có cảm giác chua xót, còn buồn hơn bản thân anh khi thua trong trận thi đấu.
Anh không muốn nhìn thấy Tô Niên Niên như thế này.
Giang Mộ đưa tay, chầm chậm ôm Tô Niên Niên vào lòng, giống như huynh trưởng an ủi cô: “ Không sao đâu, đã kết thúc rồi, nhất định sẽ qua, đừng sợ.......”
Tô Niên Niên chẳng nghe thấy gì, trong khoảnh khắc chỉ có một suy nghĩ: Cô thua rồi, cô không thể vào đại học Thánh Âm, không thể học cùng một trường với Cố Tử Thần......
Giang Mộ khẽ an ủi cô, tiếng bước chân càng lúc càng gần, anh ngẩng đầu, đập vào mắt là khuôn mặt lạnh lùng của Cố Tử Thần.
Giang Mộ ngạc nhiên, không nghĩ đến tại sao Cố Tử Thần lại đến đây, mà là buông Tô Niên Niên ra trước.
Dù sao cậu ấy mới là bạn trai của Tô Niên Niên, động tác này của mình, về tình về lí đều có chút không hay.
Cố Tử Thần chẳng để ý anh, lướt nhìn trên người Tô Niên Niên, cau mày chặt lại, quỳ xuống trước mắt Tô Niên Niên, khẽ hỏi: “ Em sao thế? Niên Niên.”
(/)
Nghe thấy giọng nói quen thuộc, đôi mắt to của Tô Niên Niên nhìn cậu, tâm trạng buồn bã, mếu máo nói: “ Cố Tử Thần, em......em thua rồi, không thể cùng học một trường đại học với anh được nữa......”
Cố Tử Thần vén mái lọn xõa cho cô, giọng nói hết sức dịu dàng: “ Không sao, thi đấu thua vẫn có thể thi đại học nghệ thuật, thi đại học nghệ thuật không qua còn có thể học lớp văn hóa, dù cho trời có sụp xuống, không phải vẫn còn anh ở bên cạnh em sao?”
Tô Niên Niên che mặt, khóc òa lên, Cố Tử Thần yên lặng bên cạnh cô, nhè nhẹ vỗ sau lưng cô.
Nhiệt độ trong hành lang tương đối lạnh, cậu cởi áo khoác ngoài mặc vào cho Tô Niên Niên, sau đó bế ngang Tô Niên Niên lên, chuẩn bị rời đi.
“ Chịu khó an ủi Niên Niên, mặc dù phát huy của cô ấy hôm nay không tốt, nhưng qua vòng loại có lẽ không thành vấn đề. Cô ấy bị trở ngại tâm lý, chỉ cần khắc phục tâm lý là được.” Giang Mộ nhẹ nhàng dặn dò.
Cố Tử Thần lạnh lùng liếc nhìn anh: “ Thầy Giang đúng là thầy giáo đúng nghĩa sao, không cảm thấy mình quản hơi nhiều chuyện phải không?”
Giang Mộ nghe ra sự châm biếm trong lời nói của cậu, anh trầm mặt, “ Tôi là vì tốt cho Niên Niên, nếu như em có gì hiểu lầm, tôi xin lỗi em một tiếng.”
“ Em không hiểu lầm gì, ngược lại thầy giáo, tại sao thầy lại không điềm tĩnh như thế? Em có nói gì sao?”
Giang Mộ ngậm miệng lại, có lẽ trong mắt các giáo viên khác, Cố Tử Thần là nam thần học sinh giỏi hoàn hảo, nhưng Cố Tử Thần lúc này trong mắt anh, chỉ là một thiếu niên vì một người con gái mà ghen tức thôi.
Cố Tử Thần không nói gì thêm, bế Tô Niên Niên lên xe, đóng cửa xe lại, ngăn cách gió lạnh và ồn ào náo động, trong xe yên tĩnh đến sợ.
Tô Niên Niên sụt sịt mũi, lấy khăn giấy lau nước mắt nước mũi, giống như học sinh tiểu học làm sai chuyện, một câu cũng không dám nói.
Cố Tử Thần lạnh lùng đến dọa người, “ mới có thi vòng loại mà đã khóc thành thế này, em là đồ con lợn, mất mặt quá đi mất.”
Nói thì như thế, nhưng lại đưa cốc trà sữa cho Tô Niên Niên ---là trước khi đến đã mua cho cô.