Cuộc thi chọn vòng loại là dựa vào khu vực mà tiến hành, người ở trong các tổ của cao trung Dụ Thành học âm nhạc cơ bản đều đến, chen chúc kín mít trong nhà hát không to.
Trận đầu tiên chính là thi đấu của tổ đàn piano, mỗi người chỉ có thời gian ba phút đánh đàn, nhạc cũng thống nhất theo quy định.
Số của Tô Niên Niên ở gần cuối, đành phải cùng đợi ở phòng chờ với Giang Mộ.
Tại vì là phòng thi loại, cô cũng không nói với ai, đến Cố Tử Thần cũng bị suy nghĩ của cô làm mơ hồ.
Trong lòng cô, cái này không coi gì là thi đấu, chắc chắn là qua được dễ dàng!
Giang Mộ cũng không biết làm sao với suy nghĩ tự tin mù quáng này của cô, nhưng gần đến thi đấu cũng không nên kích động cô, đành phải nheo mày không nói câu gì.
Còn Tô Niên Niên trong lòng hân hoan, cô đã hiểu ý trong lời nói của Cố Tử Thần, cái gọi là “ lí luận tâm thái” hiểu thành “ tin chắc tự tin tất thắng”, cả vũ trụ nhỏ đều hừng hực khí thế.
Số của Doãn Sơ Hạ ở trước cô, đợi đến khi cô ta lên sân khấu, Tô Niên Niên ở trong màn hình của phòng chờ xem tiết mục thi đấu của cô ta.
Bài hát thi đấy là một bài hát nhạc Valse Tiếu Bang, độ khó không lớn, Doãn Sơ Hạ rất thuận lợi hoàn thành.
Khi đến lượt Tô Niên Niên, Giang Mộ nghiêm túc nói với cô: “ Tô Niên Niên, thắng thua không quan trọng, đừng căng thẳng, dù cho thua cũng không có gì đáng xấu hổ.”
Tô Niên Niên cười hì hì: “ Em biết rồi!” cô xách chiếc váy dài, chầm chậm bước lên sân khấu.
Dưới sân khấu đa phần đều là phụ huynh đến xem con biểu diễn, lượng người cũng không nhiều, Tô Niên Niên hít một hơi thật sâu, khom lưng cúi chào, ngồi vào trước đàn.
Những phím đàn đen trắng, tấm ván giậm màu đen, cô nhìn mà có cảm giác huyền ảo.
“ Niên Niên, bố không thể cùng con ngồi ngựa gỗ trục xoay tròn nữa, đừng khóc........sau này phải ngoan ngoãn nghe lời mẹ, chăm chỉ luyện đàn, đồng ý với bố, được không?”
“ Người bệnh đã không qua được cơn nguy kịch, đã mất ý thức.”
“ Lái xe gây tai nạn đã bỏ chạy, chúng tôi đã phát lệnh truy nã, người nhà xin kiềm chế đau thương, cảnh sát chúng tôi sẽ nỗ lực hết sức.”
“ Đứa bé gái đó tại sao đánh được nửa bài lại không đánh nữa? Cuộc thi đấu quan trọng như thế, lãng phí tiền vé vào cửa của chúng ta mà!”
“.........”
Những kí ức của quá khứ ẩn hiện, người bố chìm trong vũng máu cười với cô, mùi nước tiệt trùng của bệnh viện lạnh băng, ánh mắt bất lực của cảnh sát, vô số tiếng chê cười của những người trong cuộc thi đấu âm nhạc.........cô chỉ cảm thấy ngón tay như bị đè nặng, run rẩy không nhấc lên nổi.
Giang Mộ ở sau sân khấu ngồi bật dậy từ trên ghế, sắc mặt cứng đờ.
Rõ ràng lúc luyện tập vẫn bình thường........tại sao bây giờ lại không khắc phục được chứ?
Những nỗ lực mấy ngày này của Tô Niên Niên trong mắt anh, cũng dành tất cả tâm huyết để phụ đạo, nhưng đổi lại là kết quả hoang đường như thế này sao?
Dưới sân khấu bắt đầu xôn xao, một giám khảo nhắc nhở: “ Em học sinh, chú ý thời gian đệm đàn.”
Tô Niên Niên trong lòng thầm gào thét: Cố lên cố lên! Vì Cố Tử Thần cố lên! Nhất định không thể thua! Nhất định không thể thua!
Nhưng những lời an ủi trong lòng cũng không có tác dụng mấy, ngón tay cô vẫn run rẩy, cắn răng đặt trên phím đàn, đánh tiếp.
Dựa vào những ký ức thói quen hình thành nhiều ngày, Tô Niên Niên miễn cưỡng đánh hết bài hát.
Khi xuống sân khấu, toàn thân cô toát mồ hôi, thở hổn hển khó nhọc, còn chưa đi vào đến phòng chờ, đã ngồi khuỵu xuống đất ngoài hành lang.
Giang Mộ vội vàng chạy ra, quỳ xuống trước mặt cô lo lắng: “ Niên Niên, em không sao chứ?”
Tô Niên Niên mắt đỏ hoe hỏi thầy: “ Em có phải thua rồi không? Em vẫn còn sợ, em đang đánh gì em cũng còn không biết.........”