Quyết chí muốn thi chuyên ngành âm nhạc, Tô Niên Niên ngày hôm sau đi tìm Giang Mộ.
“ Em thật sự quyết định sẽ tham gia lễ hội âm nhạc sao?” Giang Mộ nhìn cô, còn có chút không tin lắm.
Hai ngày trước có người đánh chết cũng không đồng ý tham gia thi đấu, bây giờ đột nhiên lại biểu hiện tích cực như thế, khiến anh luôn cảm thấy có gì đó lạ lạ.
Tô Niên Niên gật gật đầu: “ Thầy giáo, em muốn tham gia! Em phải thi vào chuyên ngành âm nhạc của đại học Thánh Âm!”
Giang Mộ nheo mày, hôm nay anh ở phòng làm việc nghe thấy các thầy cô khác nói chuyện, nói đến việc Cố Tử Thần học sinh năm ba không nhận việc tuyển thẳng vào đại học C, không ít giáo viên đều tiếc nuối.
Chỉ sợ là Cố Tử Thần cũng muốn đi Thánh Âm học, nếu không Tô Niên Niên lấy đâu ra động lực lớn như thế chứ?
Trong lòng anh thầm thở dài một tiếng, khóe miệng nở nụ cười: “ Được, sau này mỗi ngày buổi trưa đến phòng luyện đàn, thầy giúp em phụ đạo. Cách cuộc thi còn một tháng nữa, em chuẩn bị sẵn tâm lý.”
“ Vâng!” Tô Niên Niên tự tin gật đầu, chỉ là trong lời nói của Giang Mộ cảm thấy có gì đó không đúng lắm.
Tham gia thi đấu không phải nên tìm giáo việc chuyên ngành âm nhạc phụ đạo sao......Giang Mộ biết đánh đàn sao?
Nhưng Tô Niên Niên lại ngại nói thẳng, Giang Mộ đã nhìn ra gì đó từ trong biểu cảm của cô, bình thản nói: “ Thầy từ nhỏ cũng học đánh đàn, phụ đạo cho em không vấn đề gì, em yên tâm đi.”
Tô Niên Niên cười cười, gãi gãi đầu đi ra, trong lòng vẫn còn hơi nghi ngờ.
Thôi vậy, cùng lắm cuối tuần lại tìm thầy giáo dạy, ôm suy nghĩ đó, Tô Niên Niên quay về lớp học.
Ngồi không rảnh rỗi, cô lại lướt weibo, weibo của cô cuối cùng cũng không có những fan điên cuồng nữa rồi, khiến cô như trút được gánh nặng.
Kiểu cảm giác đột nhiên thành danh này, đột nhiên bị người khác theo dõi quả thật khiến cô không quen.
Trong lòng còn nhớ đến việc giáo viên âm nhạc, cô tìm ở trên weibo tên Giang Mộ, một giây sau, kết quả hiện ra khiến cô cứng họng líu lưỡi.
Dòng đầu tiên của kết quả tìm kiếm là bức ảnh cũ năm đó Giang Mộ tham gia thi đấu, có lẽ là cuộc thi hồi anh còn thiếu niên, anh mặc chiếc áo sơmi màu trắng và quần tây màu đen, nét mặt hiền hòa, chuyên tâm đánh đàn. Khi lĩnh thưởng Cup không vui không buồn, khiến người ta có cảm giác xa cách.
Tô Niên Niên phóng to bức ảnh, miệng há hốc thành hình chữ “0”.
Đó là giải thưởng quán quân toàn quốc, so với những kỳ thi vặt vãnh mà Tô Niên Niên tham gia trước đây, giá trị cao hơn nhiều.
Lại nhìn mấy dòng weibo, phần lớn đều là những bài báo của người chuyên về âm nhạc gửi, đều khen ngợi kỹ thuật âm nhạc của Giang Mộ vượt trội cao siêu như thế nào đó.
Tô Niên Niên muốn trào nước mắt, lúc này mới hiểu mình hoa mắt.
Cô còn tìm thầy chuyên nghiệp nào chứ! Đây không phải chuyên gia tốt nhất sao!
Cô giờ mới lĩnh hội được hàm nghĩa của cụm từ chuyên nghiệp.
Mang đầy sự sùng bái đối với Giang Mộ, buổi trưa Tô Niên Niên đến phòng luyện đàn.
Còn chưa bước vào, đã nghe thấy tiếng đàn du dương vang lên, đánh một bài hát rất đơn giản .
Tô Niên Niên đã từng nghe rất nhiều lần, nhưng từ trong tiếng đàn của Giang Mộ cảm nhận được hàm nghĩ không giống nhau.
Giống như anh không chỉ đánh trên phím đàn piano lạnh băng, mà là bật lên tình cảm sâu xa ở bên trong, khiến cả một bài hát cũng sinh động theo.
Tô Niên Niên đẩy cửa, tiếng đàn của Giang Mộ dần dần dừng lại.
Hai người chào hỏi nhau, Giang Mộ nói: “ Luyện bắt đầu từ bài đơn giản nhất nhé, để cảm nhận quen thuộc một chút ký ức.”
Hai năm này chưa chuyên tâm đánh đàn lần nào, Tô Niên Niên đúng là hơi ngượng tay, không có chút nghi ngờ gì với lời đề nghị của Giang Mộ.
Bài hát quen thuộc vang lên trong phòng đàn, Giang Mộ nhìn cô, chăm chú nghe mỗi một tiết tấu, tư duy giống như quay về trước đây.