“ Thầy giáo, thế nếu như có người không nộp được thì sao ạ?” Một giọng nói mang theo ý cười vang lên, giọng điệu đó tại sao nghe giống như chế giễu ai đó.
Sắc mặt Tống Dư Hi bỗng dưng tái mét, nắm chặt lấy quyển sách trong tay.
Giang Mộ trên bục giảng cau mày lại, “ Có gì khó khăn có thể đến tìm thầy cô, hôm nay cứ thế đi, tan học, trên đường về nhà các em chú ý an toàn.”
“ oh ye” Đám đông la hét ào lên, thi nhau thu dọn sách vở.
Thấy mọi người không để ý mình, Lưu Doãn Nhi cong môi lên, “ Thầy giáo, nhưng lớp chúng ta có người không nộp nổi học phí, là bạn học, lẽ nào chúng em không nên giúp cậu ấy sao?”
“ Thật hay đùa thế, là ai vậy, lớp chúng ta có người nghèo như thế sao?” Lí Ân Mỹ tò mò hỏi Lưu Doãn Nhi, giọng nói cậu ta vang to choe chóe phá vỡ tạp âm đang nháo nhào, rõ ràng chuyển đến tai mỗi người.
Tô Niên Niên nghi ngờ nhìn Lưu Doãn Nhi, cậu ta lại làm cái trò gì thế.
Giang Mộ càng cau mày chặt hơn, anh đến lớp f năm thứ ai là đã nhận hồ sơ học sinh rồi, cũng biết trong lớp có học sinh gia cảnh bần hàn, nhưng lại không để tâm đến.
Không ngờ bây giờ bị lôi ra nói rồi.
Thầy giáo, thầy không phải dậy chúng em phải vui vẻ giúp đỡ người khác sao, đã như thế, thế thì chúng em nên tập hợp quyên góp, ủng hộ tiền cho học sinh có hoàn cảnh khó khăn đó.”Doãn Sơ Hạ từ từ nói hết, vẻ mặt nghiêm túc chững chạc.
Cậu ta là người có lòng tốt thế sao? Tô Niên Niên trợn to mắt, đột nhiên cảm thấy Doãn Sơ Hạ thực ra không xấu tính đến thế.
Nhưng ngay sau đó, cô nghe thấy tí tách một tiếng, ngước mắt nhìn, một giọt nước mắt rơi xuống sách trên bàn Tống Dư Hi.
“ Bạn học Doãn nói đúng, nhưng thầy nghĩ vẫn chưa đến bước này, dù cho là học tập hay là cuộc sống có gì khó khăn, đều có thể đến tìm thầy. Còn việc quyên góp đừng nhắc lại nữa, thầy cũng có bổ trợ của giáo viên chủ nhiệm.” Giang Mộ cười hiền hòa, giống như gió mùa xuân ấm áp của tháng ba, khéo léo hòa giải ngại ngùng trong lớp.
“ Đúng thế, chúng ta đi thôi, tan học rồi.”
“ Đi, hôm nay mời các cậu ăn gà chiên.”
Người trong lớp túm năm tụm ba thành nhóm rời đi, Giang Mộ nhìn về hàng cuối cùng của lớp, cũng đi ra ngoài.
Doãn Sơ Hạ ném sách xuống bàn, đi về phía Tống Dư Hi.
Lưu Doãn Nhi và Trương Hiểu Tiệp cũng đi theo sau cậu ta.
Trương Hiểu Tiệp cầm sách của Tống Dư Hi ném “ bụp” một tiếng trên đất, “ Ồ, Tống Dư Hi, cậu còn chưa đóng tiền sách, dựa vào cái gì mà dùng sách mới chứ.”
Tống Dư Hi bặm môi, trong đôi mắt to là vẻ khủng hoảng sợ hãi, đôi mắt đỏ hoe đáng thương.
Doãn Sơ Hạ không nói gì, chỉ cười khẩy dẫm vào sách của Tống Dư Hi.
Tống Dư Hi cúi đầu, không dám phản kháng, mặc cho Lưu Doãn Nhi và Trương Hiểu Tiệp nói những lời khó nghe đó.
Trong lớp mọi người cũng đã về vãn, vài người nhìn thấy cũng vội đi nốt.
Tô Niên Niên và Chúc Thành vốn dĩ đang nói chuyện, vẫn còn chưa đi, nhìn thấy cảnh trước mắt, Tô Niên Niên cau mày, Chúc Thành ở bên không nén được, “ Các cậu làm cái gì thế, mọi người đều cùng một lớp, ức hiếp người khác không hay đâu.”
“ Tên béo chết tiệt, cậu tránh ra một bên, thật coi mình là bạch mã hoàng tử cứu mỹ nhân à, cũng không soi lại gương xem mình là cái thá gì.” Miệng lưỡi Lưu Doãn Nhi độc địa, khiến cho Chúc Thành không dám đáp lại, coi như là đúng.
Tô Niên Niên cười cười, “ thế cậu cho rằng, cậu là cái thá gì.”
Giọng nói cô không to, nhưng lại nhẹ nhàng lọt vào lòng người, vừa ngứa vừa sâu cay, nhưng cũng đủ khiến Lưu Doãn Nhi toàn thân cũng run rẩy.
Cậu ta còn chưa quên sáng nay Tô Niên Niên mắng cậu ta thế nào.
“ Tại sao đâu cũng có cậu thế, cậu phiền phức thế.” Trương Hiểu Tiệp bước đến trước mặt Tô Niên Niên, giơ tay cho cô một cái bạt tai.