Tô Niên Niên đang thầm nghĩ, đột nhiên nghe thấy Sở Tố Tâm ở dưới lầu gọi với lên: “ Niên Niên, bạn cùng lớp của con đến thăm con!” say đó nghe thấy tiếng nói chuyện, “ Niên Niên ở trên lầu, các cháu lên với nó đi.”
Sau lúc đó, cửa bị đẩy ra, Đường Dư, Tống Dư Hi và Chúc Thành ba người đứng ở cửa, Chúc Thành nói: “ Niên Niên, mình đến thăm cậu, mình còn mang theo món thịt lợn khô và hoa quả khô mà cậu thích ăn nhất đến đây!”
Tô Niên Niên còn chưa kịp trả lời, Cố Tử Thần đã nhanh tay nhanh mắt ném cái chưan lên đầu cô, giọng nói nhỏ lại: “ Thay quần áo đi.” Nói xong đứng lên điềm nhiên ra ngoài, thuận tay đóng cửa lại.
Tô Niên Niên cố gắng bò từ trong chăn ra, nhìn bộ quần áo hình gấu mickey mặc trên người, đây không phải rất bình thường sao! tại sao phải thay chứ?
Quan trọng nhất là, chân cô bị thương, không thể nhảy nhót đến trước tủ quần áo được! Lẽ nào phải bò sao?
Nghĩ mãi một hồi, cô chỉ có thể cầu cứu Cố Tử Thần: “ Em không với tới quần áo, Cố Tử Thần, đến giúp em một tay!”
Cố Tử Thần đi vào giúp cô tìm quần áo, ba người ngoài cửa đỏ bừng mặt.
Chúc Thành lớn tiếng nói: “ Woa, hai người tiến triển nhanh quá.”
Đường Dư cau mày, không nói gì, Tống Dư Hi cúi đầu nhìn chân mình, giả vờ như không nghe thấy gì.
Đợi Tô Niên Niên thay xong quần áo, ba người mới đi vào, đặt quà mà mình chuẩn bị lên tủ cạnh đầu giường.
Tống Dư Hi lí nhí nói: “ Niên Niên, mình mua tặng cậu quả cầu thạch anh, việc lần trước, thật sự xin lỗi.”
Tô Niên Niên chớp mắt, nhớ lại quả cầu thạch anh lần trước vị vỡ, ngại ngùng nói: “ Thực ra mình cũng tự mua một quả khác rồi........”
Hơn nữa còn lừa Cố Tử Thần là không bị vỡ!
(/)
Tống Dư Hi sững sờ, nhìn Cố Tử Thần, cậu cau mày, giọng nói lạnh lùng: “ Tô Niên Niên, em tốt nhất giải thích rõ, rốt cuộc là có chuyện gì.”
Tô Niên Niên lau mồ hôi lạnh, cười gượng nói: “ Ồ ha ha, cái này để sau nói đi........lợn ca, cậu mang cho mình đồ ăn vặt phải không?”
Chúc Thành cười ngốc nghếch đưa đồ ăn vặt ra, Tô Niên Niên vui sướng nhận lấy, cười đến nỗi mắt híp cả lại.
Đường Dư đưa mấy quyển vở ra, “ Đây là vở của tuần này, cho cậu.”
Tô Niên Niên chớp chớp mắt, vốn dĩ muốn nói mình đã có một phần rồi, nhưng lại sợ Đường Dư ngại, nhận lấy rồi nói lời cảm ơn.
Nói chuyện một lúc, ba người lần lượt ra về.
Cố Tử Thần đợi sai khi ba người xuống lầu, cầm quả cầu thạch anh đó lên chơi, bình thản nói: “ Em không phải nói quả cầu thạch anh vẫn ở để ở nhà sao, tại sao Tống Dư Hi lại mua cho em một quả, hả?”
Tô Niên Niên nghe mà nghẹn nước bọt, mẹ ơi, sớm biết thế này thì đã không lừa cậu rồi, quả nhiên lời nói dối cũng có ngày bị lộ ra.
“ Xin lỗi anh, thực ra là Tiểu Hi làm vỡ quả cầu thạch anh đó, nhưng em ngại nói cho anh, sợ anh trách em không biết trân trọng đồ anh tặng..........” Tô Niên Niên ngập ngừng nói hết, đưa tay ôm đầu, “ Nếu như anh tức giận thì đánh em đi, nhớ đánh nhẹ thôi!”
“ Đồ ngốc.” Cố Tử Thần lẩm bẩm nói một câu, đưa tay định đánh cái đầu ngốc này, kết quả phát hiện mình không nỡ xuống tay.
Ôi, con lợn này thật là......khiến cậu không biết nên làm gì mới được.
Chờ mãi cảm giác đau đớn chưa chuyển đến, Tô Niên Niên từ từ ngẩng đầu, mắt chớp chớp liếc nhìn, chỉ nghe thấy Cố Tử Thần chầm chậm nói: “ Anh không giận, anh rất vui.”
Lúc này trong lòng Tô Niên Niên lại nghĩ: trời ạ, không phải Cố Tử Thần bị thần kinh đấy chứ?