Cố Tử Thần nheo mày, không hiểu ý của ông.
Cố Ngôn Chuẩn thở dài, trong ấn tượng, ông gần như rất ít khi nói chuyện với đứa con này. Từ nhỏ Cố Tử Thần đã có tĩnh trầm mặc ít nói, đã chuyển nhà ra ngoài từ lâu, sống một mình.
Rất nhiều lúc, ông đều cảm thấy trong lòng đang tự trách.
Năm đó là do ông sai một li đi một dặm, mới dẫn đến kết cục bi thương này.
Ông có lỗi với Tạ Lan San, có lỗi với Diệp Tư Vân, càng có lỗi với Cố Tử Thần.
Ông không làm tròn bổn phận của một người chồng và người cha, những năm nay đều bận sự nghiệp, rất nhiều lúc, thậm chí đến Cố Tử Thần học năm thứ mấy còn không nhớ rõ.
Duy nhất một lần, ông chẳng dễ gì mới thu xếp thời gian đi đón Cố Tử Thần tan học, ở cổng trường tiểu học đợi hồi lâu, cũng không thấy Cố Tử Thần đâu.
Ông cho rằng Cố Tử Thần trốn học, bực tức gọi điện cho bảo mẫu, nhưng nhận được thông báo Cố Tử Thần đã lên cấp hai rồi.
Mỗi lần nhìn thấy Cố Tử Thần, cậu đến cao hơn một chút, khuôn mặt cũng nhiều nét giống mẹ, tính tình càng ngày càng lạnh lùng.
Ông luôn áy náy trong lòng, nhưng không biết phải bù đắp thế nào.
“ Tử Thần.........” Cố Ngôn Chuẩn ngập ngừng, phát hiện mình không biết nên nói thế nào với Cố Tử Thần.
Cố Tử Thần dường như không nhìn ra những lăn tăn suy nghĩ trong mắt ông, đó là ánh mắt của một người bố mang đầy hối lỗi, cậu chỉ điềm tĩnh hỏi: “ Cố Gia nợ gì Tô Gia thế ạ?”
Cố Ngôn Chuẩn nhả ra một hơi khói thuốc, biết là tình cảm rạn nứt khó có thể được như trước, không gò ép nữa, mà là thuật lại chuyện năm đó xảy ra.
“ Năm đó, bố và bố của Niên Niên cùng nhau làm một dự án, khi bàn đến hợp tác cuối cùng của dự án, có mâu thuẫn với ông ấy. Ngày ký hợp đồng hôm đó, ông ấy vốn dĩ không muốn đến, dẫn Niên Niên đi chơi, nhưng không ngăn được lời đề nghị của bố, ông ấy đã quay lại, không ngờ giữa đường lại xảy ra sự cố ngoài ý muốn.........”
(/)
Giọng nói ông điềm tĩnh, giống như nói đến câu chuyện của người khác vậy.
Nhưng không ai có thể hiểu được sự đau khổ của ông mấy năm nay, nếu như không phải hồi trẻ bốc đồng, nếu như không phải tính cách thất thường, không cãi nhau với Tô Dĩ An, Tô Dĩ An sớm đến công ty, có lẽ sẽ không xảy ra tai nạn.
Cố Tử Thần cau màu, không nói câu gì.
Bố của Tô Niên Niên, là vì bố của cậu mà qua đời....
“ Rất muốn nới tiếng xin lỗi với Niên Niên, nhưng không dám nói, sợ con bé hận bố. Tử Thần, bố không phản đối con và Niên Niên yêu nhau, chỉ hy vọng con đối với Niên Niên tốt một chút, đừng phụ lòng nó.......con bé giống bố nó,, đều là người rất lương thiện rất hòa nhã........”
“ Con sẽ đối tốt với cô ấy.” Cố Tử Thần ngắt ngang ông, “ không phải vì áy náy mà bù đắp, mà là thật sự đối tốt với cô ấy.”
Cố Ngôn Chuẩn chầm chậm nhìn con trai của mình, bất chợt nhận ra cậu còn còn cao hơn cả mình, mà còn có suy nghĩ riêng của mình.
Cậu đã lớn rồi, cũng càng ngày càng cách xa ông.
Chỉ là câu nói sau đó của Cố Tử Thần khiến ông sững người lại, Cố Tử Thần cười khẩy nói: “ Bố lẽ nào thật sự cho rằng việc của năm đó chỉ đơn thuần là ngoài sự cố sao? không hề nghĩ rằng, chuyện đó có liên quan gì đến ông nội sao?”
Nếu như không phải hôm đó cậu nghe được ở nhà tổ họ Cố, ông nội nói chuyện với người khác từ đó mới để lộ chút manh mỗi, cũng sẽ tin, bố của mình hại chết bố của Tô Niên Niên, hơn nữa lại còn là sự cố ngoài ý muốn.
Cậu rõ ràng biết, đó không phải là một vụ tai nạn ngoài ý muốn.
“ Ý con là gì? Con đang nghi ngờ ông nội?” Cố Ngôn Chuẩn với dáng vẻ không thể tin được.
Cố Tử Thần nét mặt lạnh lùng: “ Con chưa bao giờ nghi ngờ một người mà không có căn cứ, con sẽ tìm ra căn cứ chứng minh cho bố xem.”