Này! Làm cái trò gì thế! Tại sao cô lại nằm trong lòng Cố Tử Thần chứ!
Oh my god! Có phải thằng cha này tranh thủ lúc cô ngủ say mà lợi dụng cô sao? Tâm địa quá thâm, cô đâu phải người dễ bắt nạt thế chứ.
Trong đầu Tô Niên Niên lại hiện ra bộ dạng giậu đổ bìm leo của Cố Tử Thần, chân huých vào Cố Tử Thần, mang giọng ngạt mũi vẫn còn muốn ngủ: “ Tại sao anh ôm em....... Cố Tử Thần, anh là đồ lưu manh!”
Cố Tử Thần vô tội bị vu oan nhếch miệng nói: “ Tô Niên Niên, rõ ràng là em lao vào anh.........”
“ Anh giải thích quá ấu trĩ, anh nghĩ là em sẽ tin à?” Tô Niên Niên kéo chăn đắp lên người mình, bộ dạng như chịu ấm ức.
Cố Tử Thần không biết làm sao, đành chỉ vào ga giường, “ Tô Niên Niên, đây là ranh giới do em vạch ra, em xem xem bây giờ em đang ở đâu?”
Ôi? Tô Niên Niên cúi đầu nhìn, mặt đỏ ửng.
Cô nằm ở bên thuộc về Cố Tử Thần, còn chèn Cố Tử Thần ra sát mép giường. Cố Tử Thần người cao chân dài, vì để cho cô co chân lại, cả người chỉ nằm đúng một góc nhỏ.
Còn cái gọi là “ bị ức hiếp” như cô, không chỉ ranh giới, đến chăn còn chiếm không ít.
Tô Niên Niên lúc đỏ lúc trắng, cuối cùng xấu hổ không chịu được, đành co rúm vào một góc.
“ Anh còn muốn hỏi em lưu manh rốt cuộc là ai, Tô Niên Niên, em đừng có giả bộ không biết gì.”
Tô Niên Niên xấu hổ nói: “ Anh đừng có được đà lấn tới!”
Cố Tử Thần cười khẩy, không nói câu gì, nhưng Tô Niên Niên từ trong đáy lòng cảm thấy ngại ngùng, lấy hết dũng khí ngồi dậy, gào lên một tiếng với cậu: “ gâu gâu”.
Cố Tử Thần ngạc nhiên, sau đó hiểu ra cô là vì việc đường ranh giới nên mới sủa tiếng của chó.
Đồ ngốc này..... Cố Tử Thần thẩm nói trong lòng, khóe miệng còn nở nụ cười ngọt ngào.
Trải qua sự sỉ nhục như thế, Tô Niên Niên không tài nào ngủ được nữa, Cố Tử Thần cũng không buồn ngủ, hai người nói chuyện một lúc, Tô Niên Niên đột nhiên nghĩ đến ngồi ngắm sao bên cửa sổ cùng với Cố Tử Thần.
Bầu trời phố núi rất trong, vô số vì sao sáng lấp lánh, tạo thành dải ngân hà đẹp mắt.
Cố Tử Thần cũng có chút nghiên cứu đối với thiên văn học, còn chỉ có Tô Niên Niên nhìn sao Bắc Đẩu, chòm tiểu hùng, chòm đại hùng, chòm thiên nữ........ Tô Niên Niên ngẩng đầu nhìn hết sức chăm chú, bên tai nghe lời giải thích chậm rãi của Cố Tử Thần.
Chỉ một cái chớp mắt, có ánh sao xẹt qua, Tô Niên Niên kích động, hét toáng lên: “ Cố Tử Thần, anh nhìn thấy không, vừa nãy là sao băng đó!”
Cố Tử Thần cau mày, lấy ra điện thoại tra thử, lúc này mới phát hiện hôm nay là ngày xuất hiện mưa sao băng.
Cậu ngẩng đầu, quả nhiên đúng thật, rất nhanh, những dải mưa sao băng lướt trên bầu trời, vô số vì sao lấp lánh, cảnh tượng hùng vĩ, cực kỳ đẹp mắt.
Tô Niên Niên nhìn đến ngẩn ngơ, trước đây Cố Tử Thần đã từng nhắc với cô về mưa sao băng sau tết sẽ xuất hiện, không ngờ đúng là có thật.
Hơn nữa là hai người cùng xem.
Cô cười tít mắt nói: “ Cố Tử Thần, chúng ta ước đi.”
“ Trẻ con.” Cố Tử Thần không để ý nói.
Tô Niên Niên nghiêm túc nói: “ Không được, người ta nói cầu nguyện khi có sao băng rất linh nghiệm, nhanh nhanh, em dạy anh cầu nguyện.”
Cô tìm chiếc bình công năng trong điện thoại, lướt vào mục tin nhắn, chọn nút gửi.
Cố Tử Thần bị cô đùa cho bật cười, mặc dù cảm thấy trẻ con, nhưng cũng học cô, viết ước nguyện trong màn hình điện thoại.
Cậu viết: Rạng sáng hai giờ mười phút, mong người con gái bên cạnh tôi, một đời an lành.