Những quả núi trùng trùng điệp điệp trôi qua trước mắt, vòng vèo trong khu hoang vu hẻo lánh đó, hai người cả đường đấu mồm không ngớt, ngồi trên xe kéo, cuối cùng trước khi trời tối, cũng đến được một thị trấn gần nhất.
Chào tạm biết với chú lái xe kéo trong làng, Tô Niên Niên nhìn cảnh tượng xa xăm phía những dãy núi xa xa, đột nhiên có chút thương cảm.
Ở đó mặc dù nghèo khó, nhưng có những đôi mắt ham học hỏi.
Ở đó mặc dù hẻo lánh, nhưng có những trái tim nhiệt huyết sôi nổi.
Trước khi cô đi, cô đưa tất cả số tiền mang theo đưa cho Tiểu Bảo, bảo cậu khi nào đi học thì đem số tiền đó làm quỹ lớp.
Nhưng Tô Niên Niên cảm thấy, những điều này vẫn chưa đủ.
Cô buồn rầu hỏi Cố Tử Thần: “ Cố Tử Thần, anh nói em phải giúp bọn họ thế nào đây? Quyên góp chút tiền cho bọn họ có được không?”
“ Uh.” Cố Tử Thần gật đầu, vuốt vuốt mái tóc cô. “ thế tiền tiêu hết rồi thì phải làm thế nào?”
Tô Niên Niên chìm vào suy nghĩ, câu hỏi này của Cố Tử Thần rất hiện thực.
Cô có thể quyên góp mấy nghìn, thậm chí mấy vạn, nhưng đối với ngôi làng nhỏ đó mà nói, cái gì cũng không thể thay đổi được.
“Thế anh nói phải làm thế nào?” Tô Niên Niên cau mày hỏi cậu.
Cố Tử Thần vốn dĩ không định quản chuyện này, doanh nghiệp nhà họ Cố mỗi năm đều làm từ thiện, nhưng người nghèo trong thiên hạ quá nhiều, có nhiều lúc dựa vào lực lượng cá nhân cũng lực bất tòng tâm.
Nhưng ánh mắt mong đợi của Tô Niên Niên khiến cậu không có cách nào từ chối.
Cậu suy nghĩ một lát, nói: “ Núi ở đây có lẽ có thể trồng được cây thuốc, anh liên hệ với một công ty thuốc của Cố Thị bảo họ đến xem thế nào, nếu như đúng là có thể trồng cây thuốc ở nơi này, cũng có thể giải quyết được vấn đề lập nghiệp của một bộ phận người ở đó.”
Tô Niên Niên nghe mà mắt sáng rực lên, gật đầu như gà mổ: “ Được đấy được đấy, thế anh mau liên hệ đi, sau này bọn họ có tiền rồi sẽ không cần mỗi ngày ăn khoai lang nữa.”
Cố Tử Thần không nói gì lấy điện thoại ra gọi mấy cuộc điện thoại, việc coi như đã chỉ định xong.
“ Lần đầu tiên em thấy, thân phận thiếu gia nhà họ Cố lại có lợi như thế.” Tô Niên Niên với ánh mắt đầy ngưỡng mộ.
Cố Tử Thần: “....Lẽ nào trước đây không có lợi gì sao?”
Tô Niên Niên lắc đầu: “ Cái đó không giống nhau, trước đây anh chỉ dùng để vui chơi, bây giờ là làm việc có ý nghĩa, không thể vơ đũa cả nắm được.”
Cố Tử Thần thầm lẩm bẩm trong lòng: Chỉ là vì em mà thôi, đồ ngốc.
Lúc này trời đã nhá nhem tối, hai người quyết định dừng chân tạm ở thị trấn, ngày mai sẽ quay lại Dụ Thành.
Tìm mãi mới thấy có một nhà trọ gia đình, kiến trúc cũ kĩ, dẫm lên phát ra tiếng kêu cọt kẹt, dường như chỉ ngay giây sau đó có thể sụp xuống được.
Cố Tử Thần thuê hai phòng, kết quả Tô Niên Niên đẩy cửa vào xem, trong khoảnh khắc không có dũng khí để ở một mình.
Trong phòng tối tăm ẩm thấp, lâu rồi không có người ở, đã thế còn có hai con chuột to chạy đi chạy lại.
Tô Niên Niên giữ chặt lấy cánh tay của Cố Tử Thần, chẳng biết làm sao, hai người đàn phải ở chung một phòng.
Tô Niên Niên ngây thơ quen rồi, cũng không cảm thấy có gì khác lạ, trong lòng còn coi Cố Tử Thần như bạn thân. Nhưng đối với Cố Tử Thần mà nói, ít nhiều cũng có chút bối rối.
Cậu ho lên một tiếng, giả bộ như không có chuyện gì, điềm tĩnh đi tắm rửa.
Tô Niên Niên đi quanh một vòng, âm ử bài hát trong mồm, đột nhiên bất chợt phát hiện ra, trong phòng chỉ có một chiếc giường!
Cô ngó về phía cửa nhà vệ sinh hỏi Cố Tử Thần: “ Chúng ta tối nay ngủ thế nào?”
Cố Tử Thần nuốt miếng nước bọt, sắc mặt không thay đổi: “ Anh ngủ trên giường em ngủ đất, nếu không thì sao?”
Tô Niên Niên chớp chớp mắt mơ hồ: “ A? Tại sao không phải em ngủ giường! Tại sao anh lại lợi dụng em chứ?”