“ Đã không thoải mái thì nghỉ ngơi, sao còn nhận làm rồi hoàn thành không tốt?” Cố Tử Thần lạnh lùng nói.
“ Đúng, đều là lỗi của tôi, tất cả đều là lỗi của tôi, anh hài lòng chưa?” Tô Niên Niên cong môi, vốn dĩ khí chất mạnh mẽ, kết quả lấy khăn giấy ra lau nước mũi, ngay lập tức trở nên yếu đuối, giống như đứa trẻ phạm lỗi sai nũng nịu với người lớn vậy.
Không ít người ở đó nhìn hai người cãi nhau, nhưng vẫn có mấy người thông minh phát hiện, đây đâu phải là phê bình khiển trách, rõ ràng là hai vợ chồng trẻ mâu thuẫn mà!
Trần Nguyên nhăn trán, đã xác định vấn đề là ở chỗ Tô Niên Niên, bây giờ việc có thể làm đó là giải quyết thật nhanh vấn đề.
“ A Kiệt, đối chiếu lại từ đầu, liên hệ với công ty in ấn in lại từ đầu, kinh phí do cá nhân tôi chịu.”
Đối với phương pháp giải quyết này của cậu, những người khác của hội học sinh dù cho có dị nghị, cũng không dám nói nhiều.
Nhưng Lạc Gia Di vẫn không chịu để yên: “ Hội trưởng, cách giải quyết này khiến người khác cảm thấy không thỏa đáng, lẽ nào lần sau lại xảy ra vấn đề tương tự, cũng phải để một mình anh đền bù sao? Cũng may chỉ là mấy chữ sai, nếu như xảy ra vấn đề nghiêm trọng hơn thì sao? cái sảy nảy cái ung, việc này không thể làm như thế được.”
Mục đích của cô ta rất đơn giản, muốn đuổi Tô Niên Niên ra khỏi hội học sinh.
Lạc Gia Di bình thường khoe khoang mình thông minh, nhưng trên thực tế lại ngốc ngếch một cách đáng thương, đối với chuyện tình cảm lại càng hồ đồ.
Tô Niên Niên người ta đã ở bên cạnh Cố Tử Thần rồi, dù cho Tô Niên Niên rời khỏi hội học sinh, lẽ nào hai người họ nhất định sẽ chia tay à?
Chỉ có điều trong nhà chưa tỏ, ngoài ngõ đã tường, Lạc Gia Di đã tự mình đâm lao thì phải theo lao, hoàn toàn mất phương hướng.
Tô Niên Niên cau mày, luôn cảm thấy có gì đó không đúng.
Nguyên tắc xử lý việc của cô có một câu: người mà chuyên đi làm khó người khác, đương nhiên cũng không phải người tốt gì.
Mặc dù bị bệnh, nhưng Tô Niên Niên cũng không mất đi chỉ số IQ, cô lấy điện thoại ra, tìm phần mục nói chuyện của mình và Lạc Gia Di, bên trong vẫn còn hiển thị tệp tin cô gửi đi.
Mở ra xem, bên trong không hề có lỗi.
Cô giơ điện thoại lên, “ Lạc phó hội trưởng, đây là bài hôm qua tôi gửi cho cậu, hình như nội dung không giống như trên báo trường bây giờ lắm. Tôi tương đối ngốc, không hiểu lắm đây là ý gì, chỉ có điều hy vọng sau khi bị vu oan còn phải thay người nào đó chịu oan.”
Sắc mặt Lạc Gia Di biến sắc, cô ta cho rằng mình đã làm không còn kẽ hở, không ngờ lại để lỗ hổng to như thế.
Vừa nãy cô ta còn cao giọng chèn ép người khác không ra gì, bây giờ xem ra lại bị chịu mỉa mai rồi.
Cô ta có cảm giác như chân vấp phải hòn đá vậy.
Lạc Gia Di giả bộ điềm tĩnh: “ Thế sao? vậy thì có lẽ là do lỗi bên công ty in ấn rồi. Tô Niên Niên, tùy việc mà xét, đừng có nói cạnh nói khóe ăn không nói có, đánh lừa người khác!”
Cả phòng bỗng xôn xao, tự nhiên chia thành hai phe.
Một bên thì ủng hộ Tô Niên Niên, còn bên khác cảm thấy Tô Niên Niên đang phô trương tỏ ra có tài.
Cố Tử Thần vẫn im lặng, đột nhiên mở miệng: “ Lạc Gia Di, hôm qua cô dùng máy tính nào?”
Lạc Gia Di cắn môi, không lên tiếng.
Nam sinh đeo kính bên cạnh chỉ vào một chiếc máy tính bên trong phòng làm việc, “ Phó hội trưởng hôm qua dùng chiếc máy tính đó.......”
Lời còn chưa dứt, cậu ta đã bị Lạc Gia Di lườm cho cháy mặt.
Cố Tử Thần chầm chậm bước qua đó, cậu mở ra tập tài liệu mà Tô Niên Niên đối chiếu, ngón tay gõ trên mặt bàn mấy cái, lấy ra phần ghi lại sửa chữa hôm qua.
Cậu lạnh lùng nói: “Lạc hội trưởng, tôi muốn cô giải thích một chút, tại sao trưa hôm qua 13h45’, cô đem sáu bài viết đúng--- sửa thành lỗi sai.”