Tô Niên Niên không hề nghi ngờ, cô thật sự coi Tống Dư Hi là bạn, thế là cười trả lời: “ Đúng thế, tiểu Hi, cậu làm sao thế? Sắc mặt khó coi quá.”
Tống Dư Hi sắc mặt trắng bệch, ánh mắt mơ màng.
Tiếng ồn ào ở xung quanh cô không hề nghe thấy, chỉ có ánh nhìn trong đáy mắt trở nên sắc lạnh.
Có lẽ là băng khô của sân trượt băng lạnh quá, trong lòng cô tự bảo mình như thế.
Dường như cô nghe thấy tiếng trái tim mình tan vỡ.
Thì ra người mà Cố Tử Thần thích, thật sự không phải cô.......
Duy nhất một chút ảo tưởng, cũng bị hiện thực phá tan mất.
Cô không biết mình làm thế nào ra được sân trượt băng, cả đoạn đường như người mất hồn.
Tô Niên Niên chỉ nghĩ cô là vì việc mất ví tiền mà buồn, cho nên cũng không hỏi nhiều.
Ra khỏi sân trượt băng, bốn người mới phát hiện nhiệt độ đang xuống thấp, trời trở nên âm u, trời dần tối sầm, một lúc sau, những bông hoa tuyết đã rơi xuống.
Đậu Đậu kêu lên một tiếng: “ tại sao lúc này lại có tuyết rơi chứ! Phá hỏng tâm trạng tốt của tơ!”
“ Cậu cứ như con trai ấy, có hiẻu lãng mạn là gì không! Mau mau mau, tớ đứng ở dưới tuyết cậu chụp cho tớ mấy kiểu!” Nọa Nọa nét mặt hưng phấn đưa điện thoại cho Tô Niên Niên , giơ tay tạo kiểu dưới tuyết rơi.
Tô Niên Niên nhếch nhếch miệng, chụp cho Nọa Nọa mấy tấm.
Tuyết càng lúc càng rơi dày, chẳng biết làm sao, bốn người quyết định đi về nhà Tô Niên Niên trước, sau đó lại tính tiếp, không được thì ở nhà Tô Niên Niên một tối.
Tô Niên Niên luống cuống vẫy hai chiếc taxi, may là ở đây cách nhà cô không xa, chưa đến một lúc là đến nhà họ Trần.
Đậu Đậu và Nọa Nọa đều là lần đầu tiên đến nhà Tô Niên Niên , khi vào cửa nhìn trái ngó phải, thầm trầm trồ: “ Tô Niên Niên , ở đây môi trường thích quá, vừa nhìn cậu là biết người đẹp nhà giàu rồi, còn bọn mình vẫn chỉ là nhà nghèo cả thôi.”
Tô Niên Niên khóc dở mếu dở, dẫn bọn họ vào nhà.
Sở Tố Tâm và Trần Doãn Hoa đều không có ở nhà, chỉ có Trần Nguyên ở phòng khách xem sách, nghe thấy động tĩnh quay đầu lại, phát hiện Tô Niên Niên còn dẫn theo ba người bạn đằng sau, cậu hơi bất ngờ nhưng ngay sau đó lại nở nụ cười hiền hòa ấm áp.
Nụ cười này khiến Nọa Nọa và Đậu Đậu hai tên háo sắc đó không còn điềm tĩnh nổi nữa, ngoạc miệng cười cả buổi, chỉ thiếu nước không chảy nước miếng ra thôi.
“ Anh, đây là bạn em, Nọa Nọa, Đậu Đậu, tiểu Hi. Đây là anh trai tớ, Trần Nguyên .” Tô Niên Niên giới thiệu đơn giản với mọi người, Trần Nguyên gật đầu chào lại bọn họ, đứng lên giúp cô đi pha trà.
Tô Niên Niên thoải mái cuộn người trên ghế sofa, uy hiếp nói: “ Tô Niên Niên , cậu có anh trai đẹp trai như thế sao không nói sớm! Mau nói cho tớ, anh ấy có bạn gái chưa!”
Tô Niên Niên chớp chớp mắt, cười tít mắt: “ Cậu đoán xem!”
“ Mau nói mau nói!” Hai người kia thúc giục.
Tô Niên Niên cố tình không nói, Nọa Nọa và Đậu Đậu càng cuống hơn, thi nhau lay lau bả vai Tô Niên Niên , ba người náo loạn đùa nhau như chợ vỡ.
Duy nhất chỉ có Tống Dư Hi ngồi bên cạnh, tâm trạng phức tạp.
Thực ra trong lòng cô, rất ngưỡng mộ Tô Niên Niên .
Có gia đình điều kiện tốt như thế, có anh trai tốt như thế, còn có ....... Cố Tử Thần .
Cô cảm thấy khoảng cách giữa mình và Tô Niên Niên quá xa, không có cách nào dung hòa cuộc sống của cô, cũng không có cách nào làm thân.
Cô chìm vào suy nghĩ, cho đến khi có tiếng của Trần Nguyên , cô mới giật mình thu lại tâm tư của mình.
“ A Thần, sao cậu cũng đến à?”
Nọa Nọa và Đậu Đậu ngay lập tức không đùa nữa, ngồi im mắt nhìn ra phía ngoài cửa, nơi Cố Tử Thần xuất hiện.