Cả khán đài xôn xao, tiếng đàn của Tô Niên Niên cũng dừng lại.
Ngẩng đầu nhìn, ánh đèn đằng sau sân khấu đều tắt hết rồi, chỉ còn lại một chiếc còn sáng.
Mộ Dung Sam bị doạ cho giật nảy mình, vội vàng đi tìm người phụ trách áng sáng, người phụ trách đó mặt bối rối: “ Điện áp tải trọng quá lớn, mấy chiếc đèn đó không lên nổi.”
Mộ Dung Sam cuống cuồng hét lên: “ Tại sao lại không tải nổi, tiết mục này là đánh đàn piano! Không có đèn làm sao đánh nổi!”
Người phụ trách lẩm bẩm một tiếng, nói: “ Cái này cũng không thể trách tôi được, không phải các người vì hiệu quả của tiết mục này là lắp đặt bao nhiêu thiết bị, đèn gì đó, máy thổi bong bóng, còn cả tia nước.... đương nhiên nó không tải nổi rồi.”
Mộ Dung Sam tức chỉ muốn đập vào đầu ông ta một cái, biết không tải nổi tại sao không nói sớm! Bây giờ xảy ra sự cố ngoài ý muốn thì giải quyết thế nào!
Cố Tử Thần và mấy người đằng sau sân khấu cũng phát hiện bất thường, Diệp Tinh Vũ lắp bắp líu lưỡi: “ Mất điện rồi à? Niên Niên không phải còn đánh đàn sao, bây giờ thì làm thế nào chứ?”
Trần Nguyên cau mày nói: “ Không biết....ôi, A Thần, cậu đi đâu thế?”
Cố Tử Thần đi ra khỏi phòng trang điểm, lần theo ánh sáng yếu ớt để đi đến phía trước sân khấu.
Giang Mộ thử micro, micro vẫn còn có thể dùng, anh an ủi trấn tĩnh học sinh phía dưới, quay đầu nhìn, tim đột nhiên đập mạnh hơn.
Tô Niên Niên hơi thở rối loạn, ngón tay bắt đầu không ngừng run rẩy, giống như chịu cú sốc lớn nào đó vậy.
“ Tô Niên Niên......” Anh khẽ gọi một câu, kí ức cũng bị kéo về trước đây rất lâu.
Năm đó anh mười bảy tuổi, cao trung năm hai, thành tích học tập cực kỳ tốt, đánh đàn cũng rất giỏi, giành được rất nhiều giải thưởng trong ngoài nước.
Anh thường xuyên đi đến lớp phụ đạo dạy cho mấy đứa trẻ, trong đó thu hút ánh mắt nhất, chính là nữ sinh nhỏ có hai bím tóc, tên cũng rất dễ nhớ: Niên Niên.
Mỗi lần anh đi luyện đàn, luôn nhìn thấy tiểu nha đầu đó ngồi trước chiếc đàn piano to, đánh bài hai con hổ.
Khi đó anh luôn cảm thấy trong lòng rất ấm áp, giống như có thể từ trên người cô cảm nhận được vui vẻ vậy.
Anh luyện đàn mười năm, trước nay không phải vì mình.
Thế là cũng thỉnh thoảng anh mang mấy chiếc kẹp mút, đưa cho Tô Niên Niên.
Tô Niên Niên hồi nhỏ đúng là ham ăn tiêu chuẩn, dù là ai cứ cho kẹp là có thể bắt đi được, lần đầu tiên đón lấy kẹp từ tay Giang Mộ xong, còn bước lên trước, khẽ hôn lên má Giang Mộ một cái.
Giang Mộ khóc dở mếu dở, không ngờ tiểu nha đầu này lại đáng yêu như thế.
Càng khiến anh không ngờ đó là, mỗi lần anh đi luyện đàn, bên cạnh lúc nào cũng có cái đuôi.
Tô Niên Niên lắc lắc bím tóc nhỏ, luôn lặp lại: “ Ăn kẹo ăn kẹo, em muốn ăn kẹo, anh, em muốn ăn kẹo!”
Giọng nói trẻ con và tiếng đàn của anh, những năm đó không ngừng xoay chuyển trong kí ức của anh.
Cho đến hôm đó, Giang Mộ nhớ hôm đó tuyết rơi rất lớn, cả Dụ Thành đều là thế giới băng tuyết.
Anh khoác chiếc túi trên vai, cho tay vào trong túi, bên trong còn mang kẹo sữa và socola cho Tiểu Niên Niên.
Đi đến ngã tư, đèn xanh sáng lên, gần đó có đám người vây quanh.
Trong đám đông đột nhiên có một người loạng choạng lao ra, trên mặt mồ hôi ướt đầm, còn có vết máu đang chảy từng giọt xuống.
Đó là bố của anh.
Bố của Giang Mộ dường như không ngờ lại nhìn thấy con trai ở đây, trong mắt lập tức dâng trào cảm giác đau khổ.
Nhưng chỉ là lúc đó, ông nghiến răng, đẩy Giang Mộ ra, lao hoảng loạn trong màn tuyết trắng xoá.
Từng giọt máu đỏ tươi rơi xuống, đến vết chân dưới nền tuyết trắng cũng đã bị máu nhuốm đỏ.
Anh đứng ở bên ngoài đám đông, nhìn thấy Tô Niên niên quỳ trước chiếc xe đã bị chèn cho biến dạng ở đó, khóc một cách thảm thiết thương tâm.