Tô Niên Niên nhìn sang anh, giống như muốn tìm chút manh mối gì từ trong thần tình đó.
Nhưng dù cho nhìn thế nào, cũng không nhận ra bất cứ bất thường nào.
Trong kí ức của cô, đúng là chưa từng thấy xuất hiện Giang Mộ con người này bao giờ.
Có lẽ chỉ là nghĩ quá nhiều, Tô Niên Niên lắc lắc đầu, cố gắng xóa bỏ những suy nghĩ không biên giới đó đi, bắt đầu đánh đàn lại từ đầu.
Hai người luyện tập thêm mấy lần, sự phối hợp chặt chẽ giữa cả hai càng cao hơn.
Lâu lắm không luyện đàn, các khớp ngón tay có chút đau, Tô Niên Niên thử gập gập mấy cái, động tác nhỏ này không qua được mắt Giang Mộ, anh gập lại lời bài hát, “ Hôm nay luyện đến đây thôi nhé, em về nghỉ sớm đi.”
Tô Niên Niên như được nói trúng ý, vui mừng hớn hở quay về.
Giạng Mộ nhìn theo bóng dáng cô, cười một cách đau khổ.
Thật may, còn có thể nhìn thấy dáng vẻ cô luyện đàn.
Đó đã từng là ước mơ của Tô Niên Niên.
Nhưng cô cũng không thể thực hiện được nữa.
Quay về lớp học, vốn dĩ buổi chiều là tiết thể dục, nhưng ủy viên thể dục đột xuất thông báo cả lớp ngồi trong lớp học lên lớp, học sinh trong lớp thầm oán trách, cho rằng lại là thầy cô nào chiếm tiết thể dục của bọn họ.
Ủy viên thể dục vội vàng giải thích: “ Không không không, thầy giáo thể dục nói rồi, thầy ấy sẽ đích thân đến dạy cho chúng ta, các bạn đừng lo lắng.”
Mọi người nửa tin nửa ngờ, thảo luận một lúc, tiếng chuông vào lớp vang lên.
Mọi người ngó ngang ngó dọc, cũng không thấy thầy giáo đến, tiếng xì xào vang lên, đột nhiên cửa lớp bị người đạp chân vào, tiếp sau đó là tiếng nhạc “ dang dang dang” vang lên, thầy giáo thể dục mặc bộ quần áo gió màu đen, còn đeo một chiếc kính râm che gần nửa khuôn mặt, bắt chước bước chân của Châu Nhuận Phát mà bước vào, cả lớp tập thể “ woa” lên một tiếng ngạc nhiên.
“ Con sóng dâng trào ~ lưu lạc ~ nước sông không ngử chảy.....” Thầy giáo thể dục say sưa hát lên, trên người còn đeo một chiếc loa nhỏ, lúc này đang bật nhạc.
Tô Niên Niên vốn dĩ đang uống nước, nghe thấy tiếng hát ma mị này, ngụm nước trong miệng phụt ra ngoài.
Tiếng nhạc sai nhịp, âm sắc không chuẩn, thầy giáo thể dục là do khỉ phái đến làm trò đùa sao?
Học sinh trong lớp cũng không kìm được, ai nấy đều cười ngật ngưỡng, đặc biệt là Hà Tiếu, cười sặc sụa, sắp không thở nổi nữa.
Chẳng dễ gì đợi thầy giáo thể dục hát xong, thầy gỡ kính râm xuống, hỏi: “ Các em, thầy giáo hát thế nào?”
Ưu điểm của học sinh lớp F chính là biết tâng bốc, đồng thanh nói: “ Hay ạ, thầy giáo thầy hát quá hay.”
Thầy giáo thể dục sung sướng, cảm thấy như nhận được sự cổ vũ khích lệ cực kỳ to lớn.
Thầy là thầy giáo đại diện cho liên hoan tết dương lịch, nhưng khổ nỗi hát sai nhịp điệu, hơn nữa vừa lên sân khấu là hồi hộp, cho nên mới đưa ra kế sách, dùng mỗi tiết thể dục của mỗi lớp để luyện tập.
Thầy hát ở mấy lớp đều bị chê bai, không ngờ vừa đến lớp f, lại được khích lệ kịch liệt như thế.
Lúc này, thầy giáo thể dục nghĩ rằng mình chắc chắn có tiến bộ, thế là hào hứng phấn khởi nói: “ Thế thì các em phối hợp với thầy một chút, thầy hát lại một lần nữa nhé.”
Nói xong lại đi ra khỏi lớp, chưa đến một lúc, lại đạp cửa bước vào, giọng ca mê người đó lại vang vọng trong lớp F, mãi hồi lâu cũng không tan đi được.
Tô Niên Niên cười đến vỡ bụng, những người khác cũng không biết chạy đi đâu, cả lớp đã không còn coi tiết mục này là hát nữa mà như là trò hề vậy.
Vừa hết tiết, Tô Niên Niên đã bị tẩy não thành công, trên đường ra bãi dừng xe, không ngừng lẩm nhẩm, “ Con sóng dâng trào, lưu lạc.”
“ Tô Niên Niên, em muốn chiếm dụng đất diễn à” Một tiếng cười vang lên, Tô Niên Niên còn chưa kịp phản ứng đã bị người đó ôm vào lòng rồi.