Nhưng Tô Niên Niên biết, cô dù cho có nói gì sẽ không có ai tin cô.
Trong lớp thì thầm bàn tán, mọi chuyện đều đổ lên đầu Tô Niên Niên.
“ Tô Niên Niên đúng là quá đáng, lại giở trò bạo lực học đường........”
“ Đúng thế, không phải nói cậu ta có hai câu thôi sao, cậu ta dựa vào cái gì mà tức giận, bụng dạ hẹp hòi.........”
“ Sơ Hạ thảm quá, ôi, mặt nữ thần của tôi bị hủy hoại như thế phải làm thế nào đây......”
(/)
Giang Mộ nghe những lời bàn tán dị nghị đó, nét mặt không vui cau mày lại: “ Tô Niên Niên, em đến phòng làm việc của thầy một lát! Các em học sinh khác tự học, lớp trưởng duy trì ổn định trật tự!”
Tô Niên Niên nắm chặt tay lại, đứng dậy đi ra ngoài, khi đi đến bên cạnh Doãn Sơ Hạ, Doãn Sơ Hạ liếc mắt với ánh nhìn đắc ý, nhưng rất nhanh sau đó lại hồi phục bộ dạng thảm thương đau khổ.
Phòng làm việc.
Tô Niên Niên cúi đầu đứng một bên, Giang Mộ không nói gì, mà là chào hỏi với thầy giáo của khu quản lý thiết bị, muốn xem camera lớp học.
Thầy cho quay chậm lại nhìn, Tô Niên Niên không đếm nổi thầy xem mấy lần, chỉ nghe thầy nói: “ Tô Niên Niên, tại sao phải đánh người?”
“ Em không đánh cậu ta.” Tô Niên Niên trả lời thành thật, “ Em chỉ kéo cậu ta vào trong nhà vệ sinh cãi nhau một trận.”
Giang Mộ cau mày, cũng không biết là tin hay không tin.
“ Em với bạn ấy có mâu thuẫn gì.”
Tô Niên Niên không muốn nói nhiều, lựa chọn im lặng.
“ Tô Niên Niên, các em đều là học sinh, bạo lực học đường là không tốt, dù cho có mâu thuẫn gì, không nên chịn hình thức bạo lực để giải quyết vấn đề, có oan ức gì thì báo cáo lại......” Giang Mộ hết lòng khuyên can Tô Niên Niên.
Tô Niên Niên ngắt ngang lời thầy nói: “ Thầy giáo, thầy đã không tin em, sao phải nói với em những lời này.”
Giang Mộ sững sờ nhìn cô, trên khuôn mặt của cô bé 17 tuổi đầy vẻ kiên định, mạnh mẽ, giống như đứa trẻ nhiều năm về trước cứng đầu cố chấp trước mộ bố không nhỏ giọt nước mắt nào vậy.
Anh hít một hơi thật sâu nói: “ Theo quy định của trường phạt em lỗi nặng, vì do em phạm lỗi lần đầu, dừng học một tuần.”
Tô Niên Niên không tranh luận, cô cũng không muốn tranh luận nhiều.
--- ---
Khi tan học, Lưu Doãn Nhi mấy người cười trên nỗi đau khổ nhìn Tô Niên Niên thu dọn đồ đạc.
Biểu hiện của Tô Niên Niên hết sức bình tĩnh, sắp toàn bộ sách vào cặp rồi rời khỏi lớp.
Đường Dư đi theo sau cô, nói: “ Niên Niên, tớ đưa cậu về.......”
“ Không cần đâu, cậu không phải còn đi làm thêm sao, đưa tớ về sẽ làm lỡ thời gian của cậu, chắc chắn sẽ lại bị ông chủ mắng.” Tô Niên Niên từ chối cậu, chuẩn bị một mình bắt xe bus về.
Cô cúi đầu tiếp tục bước về phía trước, lao thẳng vào một người trước mặt, dọa cô giật nảy mình.
“ Tô Niên Niên, cô là lợn à!” Giọng nói quen thuộc chê bôi vang lên bên tai, Tô Niên Niên ngẩng đầu, là Cố Tử Thần.
Cậu tự nhiên đón lấy balo của Tô Niên Niên, điềm nhiên nói: “ Đi thôi, tôi đưa cô về nhà.”
“ Không cần đâu, tôi có thể tự về.........” Lời còn chưa dứt, đã bị Cố Tử Thần kéo tay ôm vào lòng.
“ Cảm ơn cậu đưa Niên Niên, có điều từ nay về sau, đều do tôi đón đưa cô ấy đi học.” Cố Tử Thần giống như tuyên bố chủ quyền vậy, đưa mắt nhìn Đường Dư.
Yết hầu Đường Dư khẽ động, Cố Tử Thần đã ôm cổ Tô Niên Niên đưa cô đi rồi.
Đường Dư đứng sững ở đó, hồi lâu, mới lộ ra nụ cười đau khổ chua xót.
--- ----
“ Nghe nói cô bị dừng học, Tô Niên Niên, cô đúng là uy phong, mỗi ngày trong trường đều có tin tức của cô.” Cố Tử Thần cau mày nói.
Tô Niên Niên thắt dây an toàn, nhún nhún vai: “ cũng tốt, có thể đường đường chính chính ở nhà ngủ nướng rồi.”
Cố Tử Thần biết cô nói đùa, nhà họ Trần xảy ra biến cố lớn như thế, cô thà chọn đi học cũng không muốn ở nhà, vì cô sợ ở một mình biết bao nhiêu.