Tô Niên Niên tức đến xù lông, cô vốn dĩ không phải người ngoan hiền để người ta dễ dàng bắt nạt, trước đây ở Thần Giang có Đường Dư bảo vệ cô, cô cũng có biệt danh là quỷ trong thời loạn.
Cô không động đến người khác đã là tốt lắm rồi, từ khi nào đến lượt người khác ức hiếp cô vậy!
Doãn Sơ Hạ ra sức gào thét, cô ta không ngờ lực chiếc đấu của Tô Niên Niên lại mạnh như thế, các học sinh trong lớp đều sững sờ, không một ai dám bước lên ngăn cản.
“ Rầm”, Tô Niên Niên giơ chân đạp cửa nhà vệ sinh ra, kéo tóc Doãn Sơ Hạ vào trong một vách ngăn, dùng lực đẩy một cái, cậu ta ngã vào trong vách ngăn đó.
“ A.......” Doãn Sơ Hạ bị dọa cho sắp phát khóc rồi, chân không khống chế nổi bắt đầu run rẩy, cô ta cứng mồm nói: “ Tô Niên Niên, cậu đừng có làm bừa, ở đây là trường học!”
(/)
“ Doãn Sơ Hạ, khi cậu ức hiếp người khác sao không nghĩ đây là trường học đi?” Tô Niên Niên lạnh lùng nói, theo những gì cô biết, trước đây Doãn Sơ Hạ thường xuyên cậy gia thế nhà mình để ức hiếp những nữ sinh gia đình không có điều kiện, Tống Dư Hi chẳng qua chỉ là một trong những số đó mà thôi.
Doãn Sơ Hạ cắn môi, cô ta muốn nói đó là đáng đời những người đó, nhưng khi còn tỉnh táo tự bảo mình, không thể tiếp tục kích giận Tô Niên Niên, nếu không cô ta cũng không biết sẽ xảy ra hậu quả gì.
“ Tô Niên Niên, có gì từ từ nói, mọi người đều là bạn học, có nhất thiết phải tuyệt tình như thế không!” giọng nói Doãn Sơ Hạ run rẩy lắp bắp.
Tô Niên Niên không kiềm chế được cười lên, cười khẩy nói.
“ Doãn Sơ Hạ, tôi lại muốn hỏi rốt cuộc người tuyệt tình đó là ai chứ? Đừng nói những bài viết trên diễn đàn đó không phải cậu viết, sao thế, đứng sau lưng vu khống cho người khác rất vui, bây giờ lại không dám nhận phải không?”
Doãn Sơ Hạ chửi thầm một tiếng, sớm biết đã không gửi tin nhắn cho Tô Niên Niên, chắc chắn là khiến cậu ta phát hiện ra điều gì rồi.
“ Tô Niên Niên, cậu đang nói cái gì tôi nghe không hiểu, cậu đừng vu oan cho người! Nếu như cậu vì những tin nhắn vừa nãy mà tức giận, thì tôi xin lỗi cậu.” Doãn Sơ Hạ trong lòng tính toán, dù cho đánh chết cũng không thừa nhận.
Tô Niên Niên lạnh lùng nói, “ Giả bộ à, còn tiếp tục giả bộ, Doãn Sơ Hạ, cậu không giành giải thưởng Oscar thì thật là đáng tiếc! Tôi nói cho cậu biết, có gì thì nói thẳng với tôi đây này, đừng có động đến bố mẹ tôi. Muốn tiếp tục thì tiếp tục đi, tôi sẽ chơi đến cùng! Chỉ là tôi muốn nói cho cậu một câu, kẻ đê tiện trời ắt sẽ xử lý! Cậu sớm muộn sẽ bị báo ứng.”
Cô đẩy Doãn Sơ Hạ một cái, phủi phủi tay, vẻ mặt đầy căm tức: “ Tôi không đánh cậu, không phải không muốn đánh cậu, mà là sợ bẩn tay của tôi!”
Nói xong Tô Niên Niên quay người, hiên ngang bước đi, Doãn Sơ Hạ dựa ở trên cửa, ra sức thở hổn hển.
Lần đầu tiên cô ta phát hiện, cảm giác bị người khác ức hiếp đáng sợ như thế.........
Đợi Tô Niên Niên quay lại lớp, trong lớp đã bàn tán xôn xao.
Cô điềm tĩnh ngồi vào chỗ ngồi của mình, vài phút sau đó, Doãn Sơ Hạ cũng quay về lớp.
Chỉ là cô ta tóc tai lòa xòa, khóe mắt đỏ hoe, trên mặt còn hằn lên vết bàn tay đỏ rõ rệt. Vừa vào lớp, đã không ngừng khóc như mưa.
Chuyện lớn xảy ra như thế, chủ nhiệm Giang Mộ cũng bước nhanh vào lớp.
Anh nhìn xung quanh lớp một lượt, nhìn thấy Doãn Sơ Hạ khóc lóc tức tưởi, cau mày hỏi: “ Có chuyện gì xảy ra thế?”
Lưu Doãn Nhi và Trương Hiểu Tiệp vội vàng thêm dầu thêm dấm kể lại chuyện vừa nãy, kể cả chuyện Tô Niên Niên cậy thế ức hiếp người khác, còn đánh Doãn Sơ Hạ gì đó, đến Doãn Sơ Hạ cũng gạt nước mắt mà nói: “ Thầy giáo......là em không tốt, tâm trạng Tô Niên Niên không tốt, đánh thì đánh, em cũng không trách cậu ấy, thầy giáo, thầy đừng phạt Tô Niên Niên nữa.”
Tô Niên Niên trong lòng thầm cười khẩy một tiếng, thật là làm khó Doãn Sơ Hạ rồi! Cô vừa nãy không hề đánh cô ta, dấu vết bàn tay trên mặt cô ta chắc chắn là do cô ta tự đánh!