Khu huấn luyện đội bóng rổ của tỉnh rất gần cao trung Thần Giang, cho nên bình thường không có việc gì, Tô Niên Niên và Nọa Nọa, Đậu Đậu hai người bạn thân thường xuyên đi xem cậu tập bóng.
Không ngờ, Tô Niên Niên có một lần trên đường về nhà, bị mấy nam sinh của đội bóng rổ chặn ở đường.
Cô cau mày: “ Bạn học, cậu có việc gì thế? Tôi còn có việc, phải về nhà.”
Nam sinh đứng đầu cười đùa cợt nhả nói: “ Đừng vội, người đẹp, chúng ta nói chuyện chút thôi mà.”
Tô Niên Niên cắn răng, biết mấy người này là cố tình, cô cao giọng, ngữ khí mạnh mẽ: “ tôi chẳng có gì để nói với cậu, tránh ra!”
Mấy người này đều là chủ lực của đội bóng rổ, cao to vạm vỡ, mấy tên cao hơn 1m8 đều chặn ở đường, giống như tường chặn vậy, bốn phương tám hướng đều chặn đường của cô.
Cô vừa lòng vòng câu giờ với mấy nam sinh đó, vừa thò tay vào trong túi quần tìm nút gọi điện cho Nọa Nọa.
May là Nọa Nọa thông minh, lập tức liên hệ với Đường Dư, rất nhanh đã tìm thấy Tô Niên Niên.
Đường Dư vừa nhìn thấy Tô Niên Niên bị mấy nam sinh vây quay, sắc mặt sa sầm lại, bước lên phía trước.
Mấy nam sinh đó nhìn thấy Đường Dư, vẻ mặt không vui, bình thường Đường Dư được huấn luyện quý nhất, bọn họ trong lòng thầm ghen tị đố kỵ với Đường Dư.
“ Đường Dư, cậu đến làm gì thế, anh đây nói chuyện với em gái này, cần gì cậu phải quan tâm? Biết điều thì tránh đi!” Tên nam sinh đứng đầu cậy mình lớn hơn hai tuổi, nói chuyện không chút nể nang.
Đường Dư liếc mắt nhìn cậu ta, để Tô Niên Niên đứng ra đằng sau, bình thản nói: “ Nếu như tôi nhất định phải quản thì sao?”
“ Hừ.......đồ điên.....” trong đám đông có người gằn giọng chửi rủa một tiếng.
Tô Niên Niên như đứa trẻ ngoan ngoãn núp sau lưng Đường Dư.
Đường Dư đột nhiên quay người, vỗ vỗ vào vai cô: “ Tô Niên Niên, cậu về trước đi, bọn tớ còn phải tập luyện.”
“ A?” Tô Niên Niên chẳng hiểu ra sao, đã bị Đường Dư đẩy đi rồi.
Trong lòng cô luôn cảm thấy không nỡ, nhưng nhìn thấy Đường Dư cười cười với cô như không có chuyện gì, nghĩ có lẽ sẽ không có chuyện gì, đành đi cùng Nọa Nọa và Đậu Đậu ra về.
Nhìn thấy bóng dáng Tô Niên Niên mất hút phía xa, Đường Dư xắn tay áo, sắc mặt lạnh tanh, toàn thân toát ra khí chất ngang ngược.
Mấy tên nam sinh xung quanh nhìn nhau, gọi nhau một tiếng rồi cùng nhau lao lên.........
Việc mấy người đánh nhau đến tai đội của tỉnh, huấn luyện viên giận dữ mắng cho bọn họ một trận, lại tăng cường tập huấn hàng ngày.
Ông gọi riêng Đường Dư ra dạy dỗ: “ Đường Dư, tôi nói cho cậu biết, đừng cậu mình thành tích tốt là không coi ai ra gì! Đừng cậy mình sành sỏi, vì một đứa con gái mà đi đánh nhau với đội mình, như thế có ra gì không! Sao thế? Không nói à? Nếu như cậu không phục, bây giờ có thể rời khỏi đội bóng rổ!”
Huấn luyện viên đó là điển hình của mặt lạnh tâm nóng, lúc nào cũng rất đánh giá cao Đường Dư, ai biết Đường Dư nói: “ Được, bây giờ em đi ngay.”
Huấn luyện viên như hoa mắt, Đường Dư liếc nhìn ông, rồi cầm áo khoác của mình, cứ như thế rời đi.
Trong lòng cậu, không hề hối hận chút nào.
Vì Tô Niên Niên, cậu cảm thấy tất cả đều đáng.
Vốn dĩ vào đội bóng rổ, chính là vì Tô Niên Niên thích xem cậu chơi bóng rổ, dù cho bây giờ đi, cũng không có gì đáng tiếc.
Sau đó, trong cuộc sống hàng ngày của Đường Dư lại có thêm một việc: đưa Tô Niên Niên về nhà.
Tại vì lo lắng Tô Niên Niên lại gặp phải chuyện như lần trước, mỗi ngày cậu đều đón đưa Tô Niên Niên đi học, cả một năm, mưa gió không quản.
Tình yêu bằng những hành động nhỏ bé này không phải ai không biết, nhưng Tô Niên Niên lại không hề biết.
Có lẽ mãi mãi cũng sẽ không biết.
( Tại vì thật sự rất thích nhân vật Đường Dư này, cho nên đem kí ức của cậu viết ra, không dám viết quá hời hợt, có điều vẫn xót thương câu chuyện quá khứ của cậu ~ Cố kiêu ngạo mau hạ gục Niên Niên đáng yêu đi?*?)