Tô Niên Niên lúc đó hào hứng không kém, còn đòi nuôi cùng cậu, dồn hộp bút lại để chừa ra một góc, đặt bông mềm và bông vải, lại đặt thêm mấy cái lá non, thành tổ nuôi tằm.
Nhưng Tô Niên Niên bước đầu tiên đã thất bại, cô đem kén tằm đặt trong bông vai, trong tay áo bịt cả buổi sáng, vẫn không ủ đủ ấm cho tằm chui ra.
Đường Dư đã ủ được mười mấy con, đặt lên lá non, giống những con kiến nhỏ.
Tô Niên Niên nhìn mà ngưỡng mộ không ngớt, mắt liên tục đảo như rang lạc, tranh thủ lúc Đường Dư lơ đễnh, đưa tay cướp hộp bút nuôi kén của Đường Dư.
(/)
“ Cậu làm gì thế?” Đường Dư liếc mắt nhìn cô.
Tô Niên Niên lí lẽ hùng hồn: “ Đây là của tớ, ồ, cái này mới là của cậu.” Nói xong đưa hộp bút của mình cho Đường Dư.
Đường Dư khóc dở mếu dở, “ cậu là nữ thổ phỉ ầ, đến đồ của tớ cũng cướp, không phải ủ không được à, cùng lắm tớ ủ giúp cậu.”
“ Còn lâu mới cần, hừm!” Tô Niên Niên giống như kẻ hám tiền vậy, sống chết ôm lấy hộp bút đó.
Đường Dư bó tay, đành phải đổi cho cô.
Tằm nuôi càng lúc càng lớn, nhưng Đường Dư lúc nào cũng nuôi tốt hơn Tô Niên Niên, Tô Niên Niên mỗi lần đều đòi đổi hộp với cậu, không đổi sẽ cướp, lần nào Đường Dư cũng nhường cô.
Tằm càng ngày càng béo, sắp nhả tơ rồi, có một buổi tối, Tô Niên Niên để hộp bút ở lớp, ngày hôm nay đến xem, hộp bút rơi xuống đất, không biết ai dẫm chân vào, tằm bên trong toàn bộ đều chết, cơ thể cứng đờ.
Tô Niên Niên kêu lên một tiếng rồi khóc òa, khiến Đường Dư lập tức luống cuống không biết làm sao.
Cậu quen Tô Niên Niên lâu như thế, biết cô không phải kiểu con gái thích khóc, bây giờ khóc thảm thương như thế, thật sự rất buồn.
Đường Dư vụng về an ủi Tô Niên Niên: “ Được rồi, đừng khóc nữa......không sao, tớ đem của tớ cho cậu nuôi được không? Tô Niên Niên....nghe lời, đừng khóc nữa, mặt cậu khóc nhem nhuốc cả rồi......”
Tô Niên Niên càng khóc đau lòng hơn, cũng không cần tằm của cậu, ngồi ở chỗ ngồi của mình khóc nức nở.
Đậu Đậu và Nọa Nọa hai người lúc đó chơi với Tô Niên Niên rất thân, hai người cũng đến an ủi cô, Tô Niên Niên chẳng để ý đến ai, liên tục sụt sịt mũi, vai rung lên, nhìn thấy thế tim Đường Dư cũng mềm nhũn.
Nghỉ giữa giờ, cậu đi nhà vệ sinh, mấy nam sinh cùng lớp cười ha ha bàn luận về Tô Niên Niên, “ Ai ya, Tô Niên Niên lớp chúng ta đó thật khóc dai, khóc hai tiết rồi, có cần phải đau lòng thế không?”
“ Đúng thế, có điều người đẹp chính là người đẹp, khóc cũng vẫn xinh, ha ha ha ha!”
“ Hừ, các cậu đen tối quá, các cậu không phải yêu sớm đấy chứ!”
“ Khốn kiếp, cậu đừng nói cậu chọn cậu ta là bạn gái cậu rồi đấy.....”
“ Hì hì hì......” mấy nam sinh cười phá lên.
Trong phòng ngăn bên cạnh chuyển đến một giọng nói: “ Ha ha, hôm qua chính tao dẫm nát chiếc hộp đó của cậu ta, ai bảo cậu ta không phải bạn gái của tao chứ!”
Đường Dư nghe ra giọng nói của một nam sinh trong lớp, đã từng viết thư tình cho Tô Niên Niên, bị Tô Niên Niên ném thẳng vào sọt rác.
Cậu đứng ở bồn nước rửa sạch tay, điềm tĩnh quay người, bực mình đạp cánh cửa phòng ngăn bên cạnh ra!
“ Cái gì thế, Đường Dư cậu làm gì thế!” Nam sinh đang đi vệ sinh bị dọa cho giật nảy mình, quần còn chưa kịp xếch lên, nắm đấm Đường Dư đã lao xuống.
Trong nhà vệ sinh vang lên tiếng động mạnh, nhưng không ái dám lên can ngăn.
Nam sinh đó bị Đường Dư đánh cho một trận, trước khi đi, Đường Dư nói: “ Sau này đừng để tao nhìn thấy ai bắt nạt Tô Niên Niên, nếu không, tao bảo đảm hậu quả còn thảm hơn cậu ta đấy!”