Cố Tử Thần cõng cô, bước chân rất vững chắc ổn định, hít thở như thường.
Hai người chầm chậm đi đến đích cuối, toàn bộ học sinh đang ồn nào náo nhiệt lập tức yên tĩnh lại.
Không phải vì bọn họ không muốn nói chuyện, mà là chịu một cú sốc đến hốt hoảng ngạc nhiên.
Trời ơi, tại sao Cố nam thần lại cõng một nữ sinh chứ?
Thầy giáo trọng tài cau mày nhìn nhưng không nói gì nhiều, kéo dải lụa màu về đích cho hai người.
Cố Tử Thần chạm vào dải lụa màu, bước lên hai bước định hạ thấp người để Tô Niên Niên xuống.
Tô Niên Niên nhanh hơn cậu một bước, nhảy từ trên lưng cậu xuống.
Cố Tử Thần nghi ngờ quay người, nhìn thấy biểu cảm kinh sợ trên mặt Tô Niên Niên, thậm chí từ trên mặt cô còn cảm nhận có chút gì đó bi thương.
Tô Niên Niên bất giác lùi về sau hai bước, không quan tâm những tiếng xì xầm xung quanh dần dần vang lên, chạy như bay đến bên cạnh Tống Dư Hi.
“ Tiểu Hi, chúng ta đi thôi..........” Gần điểm về đích có dừng mười mấy chiếc xe của trường, Tô Niên Niên kéo Tống Dư Hi lên một trong chiếc xe đó, tìm một góc để ngồi.
Tống Dư Hi vừa nãy cũng nhìn thấy bóng Cố Tử Thần cõng Tô Niên Niên, trong ánh mắt cô ánh lên nét lạc lõng, ngồi ở phía trước Tô Niên Niên, không nói câu gì.
Trong lòng Tô Niên Niên rối như tơ vò, cũng không có tâm trạng nói chuyện.
Cả đoạn đường chòng chành, cả đoạn đường thấp thỏm không yên.
---- ----
Điểm cuối cùng. Cố Tử Thần đi vào đám đông, liếc mắt nhìn Đường Dư.
Đường Dư nắm tay thành nắm đấm, môi bặm chặt lại.
Cố Tử Thần dời ánh mắt đi, nhìn ngẩn ngơ về phía chiếc xe bus của trường đó.
Lẽ nào cậu là mãnh thú đáng sợ gì đó sao? Tại sao Tô Niên Niên phải né tránh cậu?
---- ---
Tô Niên Niên xuống xe, một mình ngồi xe bus quay về cao trung Thần Giang.
Trên đường, cô lấy điện thoại theo thói quen lướt trang chủ của trường.
Đính ở đầu tiên là dòng tít “ bạn gái của Cố nam thần! Có ảnh có chân dung, mọi người mau vào xem!”
Bài viết kể về đại hội thể thao, Cố Tử Thần anh hùng cứu mỹ nhân thê snào, cõng Tô Niên Niên đi đến đích, hơn nữa còn dùng những lời lẽ sởn gai ốc. Cái gì mà “ va chạm gần gũi”, “ ấm áp chở che của nam thần” “ bờ vai ấm áp nhất”, Tô Niên Niên sững người nhìn, không biết phải làm sao.
Đính kèm theo còn có bức ảnh Cố Tử Thần cõng cô, phía dưới là comment của các nữ sinh, ai nấy cũng để biểu tượng khóc lóc vì nam thần bị cướp đi rồi.
“ Cố nam thần là chồng của tôi, mấy người các cậu đừng có ức hiếp tôi, anh ấy sao có thể có bạn gái được chứ!”
“ Hôm nay, là ngày toàn dân thất tình......”
“ Mặc dù rất buồn, nhưng vẫn chúc phúc........nam thần chào anh, nam thần tạm biệt, cảm ơn anh đã cho em được trải nghiệm tuổi thanh xuân đẹp nhất.”
Tô Niên Niên càng xem càng buồn bực, bí bức tắt điện thoại.
Khi đến cao trung Thần Giang, đúng lúc Nọa Nọa và Đậu Đậu cũng tan học, ba người hẹn nhau đi ăn thịt nướng ở quán gần đó.
--- ---
Quán thịt nướng.
Đậu Đậu nhồm nhoàm cắn một miếng thịt ba chỉ, ăn đến nỗi mép còn chảy dầu: “.......Ồ, cho nên nói nam thần trường cậu vừa nãy cõng cậu chạy maraton, sau đó trái tim non nớt yếu đuối của cậu nhảy loạn nhịp rồi phải không?”
Tô Niên Niên cau mày, “ Này, Đậu Đậu, cậu đừng có vẽ ra chuyện có được không!”
“ Tô Niên Niên, cậu thật quá ngây thơ, nghe cậu kể lại chuyện vừa nãy, cậu phát hiện mình thích người ta rồi phải không. Nếu đã thích, thì dũng cảm theo đuổi đi.” Nọa Nọa hứng khởi nói.
Tô Niên Niên uể oải lật thịt trên giá nướng, “ Nhưng tớ cảm thấy anh ta không thích tớ.......phiền quá, trên trang của trường tớ còn đăng cả ảnh hai bọn tớ lên đó, xấu hổ quá đi.” Tô Niên Niên vừa lẩm bẩm vừa lấy ra điện thoại.