"Gia đình. . . . . ." Sở Phong sửng sốt mấy giây, đối với hai chữ này cảm thấy hoang mang.
Đây là một danh từ rất xa lạ với anh, cho dù tổ chức Ngục không quy định rõ ràng, nhưng tất cả thành viên cơ hồ đều tuân thủ truyền thống từ xưa tới nay của tổ chức —— thành viên đều cô độc cả đời.
Trước mắt ngoài một mình Tuyền Hoàng ra, các thành viên còn lại trong tổ chức đều không muốn đánh vỡ truyền thống này. Nhiều lắm chỉ là vui đùa với phụ nữ một chút mà thôi, ngán, liền kết thúc đoạn tình cảm đó.
Mà anh thì sao? Chẳng lẽ. . . . . . anh sẽ là người ngoại lệ thứ hai?
"Ê! Ông là ngu, đần, ngốc, hay là thoái hóa thành người nguyên thủy rồi?" Tuyền Hoàng đưa tay quơ quơ trước mặt Sở Phong, nhưng Sở Phong lại không phản ứng chút nào.
Hừ, đừng tưởng rằng làm như vậy anh sẽ không còn cách nào!
"A! Lương tiểu thư bị phỏng rồi!" Tuyền Hoàng gào họng kêu to.
Một trận gió lốc kéo tới, Sở Phong lấy tốc độ sét đánh không kịp bưng tai níu chặt cổ áo Tuyền Hoàng : "Ông, nói, cái, gì?" Anh từng chữ từng chữ một nói ra, giọng điệu lại vô cùng lạnh, nhất là sức lực trên tay đủ để khiến một người đàn ông cao lớn hít thở không thông.
Biết rõ chỉ là đùa giỡn, đối phương còn là bạn thân của anh. Nhưng anh lại không thể khống chế nổi cảm xúc mà làm ra loại hành động này, đến tột cùng là anh bị gì rồi?
"Ông quý trọng cô ấy như thế, nếu cô ấy thật sự xảy ra điều gì ngoài ý muốn thì sao?" Tuyền Hoàng lơ đễnh sửa sang lại vạt áo, cà vạt.
Ngay từ lần đầu tiên nhìn thấy Lương Dĩnh Nhi, thì anh đã thông qua mạng lưới tình báo của Ngục điều tra bối cảnh sau lưng cô .
Lương Dĩnh Nhi trong sạch như tờ giấy trắng, trừ khi cô cực kỳ đặc biệt đối với Sở Phong, nếu không hậu quả khó có thể dự liệu.
Anh thấy cô ấy là đặc biệt, bởi vì anh thấy được nhu tình trong mắt Sở Phong.
Loại ánh mắt này anh từng có qua, mà bây giờ Sở Phong cũng có.
A, lần này có người nối gót theo con đường anh đi rồi!
Vẻ mặt cười gian của Tuyền Hoàng khiến Sở Phong giận đến nghiến răng. Sở Phong hận đến mức muốn đánh anh ta nhừ tử.
Sở Phong hồi đáp: "Tôi tự có cách bảo vệ cô ấy."
"Kẻ địch ở trong tối, ông ở ngoài sáng, ông có thể nắm chắc đến mức một giọt nước cũng không lọt không?"
"Này. . . . . ." Sở Phong đột nhiên suy nghĩ sâu xa .
Sở Phong xác thực không thể cam đoan lúc nào cô ấy cũng an toàn, nếu như có anh bên cạnh thì với bản lĩnh của anh, dư dả đối phó với những người đó. Nhưng nếu là ngày thường, cho dù có người âm thầm bảo vệ cô ấy, nhưng vì vấn đề khoảng cách, còn có ngõ tối, góc chết chính là nơi tốt nhất để cho đối thủ ra tay.
Lòng Sở Phong toàn bộ đều đặt lên vấn đề an toàn của Lương Dĩnh Nhi, không nhận thấy được một bóng dáng nho nhỏ sáng ngời ngay trước mắt. Hơn nữa người nọ còn nhìn chằm chằm vào anh, chỉ kém không có kêu thành tiếng.
"Anh ấy sao vậy?" Ngượng ngùng quấy rầy Sở Phong, Lương Dĩnh Nhi không thể làm gì khác hơn là hỏi Tuyền Hoàng.
Trong lúc nấu cháo cô thường nghe thấy tiếng đối thoại của hai người. Dù không nghe thấy rõ ràng lắm, nhưng tối thiểu cô biết bọn họ vừa nói vừa cười, nhưng sao cô vừa đi ra thì bọn họ lại dừng lại? Khiến cô không biết có nên gọi họ đi ăn hay không.
Tuyền Hoàng nhìn Lương Dĩnh Nhi một cái, vẻ mặt quỷ dị, giọng mang huyền cơ nói với cô: "Em đi nói với anh ta ‘ anh suy nghĩ xong nên làm thế nào chưa?’, như vậy anh ta sẽ để ý em."
"Ờ." Lương Dĩnh Nhi thong thả đi tới, làm theo lời Tuyền Hoàng. "Anh suy nghĩ xong nên làm thế nào chưa?" Những lời này thật sự có chút kỳ quái, rốt cuộc hai người đàn ông này đang suy nghĩ gì đây?
"Tôi nghĩ ra một phương pháp có thể dùng được , nhưng còn phải xem cô ấy có đồng ý hay không." Sở Phong cau mày, căn bản không nhận ra ai đang hỏi anh.
Là phương pháp gì? Là ai có nguyện ý không?
Trong lòng Lương Dĩnh Nhi cứ bị vấn đề này chiếm cứ. Nhưng cô lại không muốn hỏi nhiều, bởi vì đây là chuyện riêng của người khác. Mà cô cũng không phải là gì của Sở Phong, cho nên cô có tư cách gì để hỏi nhiều.
Lương Dĩnh Nhi không có phát hiện, ngoài vấn đề này, lòng cô còn có cảm giác khác thường.
"Nói một chút phương pháp đó xem?" Tuyền Hoàng thay Lương Dĩnh Nhi hỏi ra vấn đề trong lòng.
Sở Phong ngẩng đầu, nhìn thấy Lương Dĩnh Nhi đang ngồi chồm hỗm ở trước mặt anh, thuận miệng nói: "Ngày mai, anh cùng em đi làm."
Cứ như vậy anh có thể bảo vệ sự an toàn của cô, không để cho cô ngu xuẩn đến mức bị người xấu lừa đi. Thứ hai có thể quang minh chánh đại làm bạn ở bên người cô, trên danh nghĩa là bảo vệ cô, thực chất là dụ dỗ cô.
Một mũi tên trúng hai con nhạn, anh cớ sao không làm?
Sở Phong nhìn quanh hai người, lại thấy Tuyền Hoàng lộ ra một bộ quỷ kế được thực hiện , tay cầm túi dụng cụ chuẩn bị chạy lấy người. Mà Lương Dĩnh Nhi ở trước mặt anh lại là một bộ mở miệng mà không biết nên nói gì.
Lúc này, ác ma Sở Phong luôn luôn đùa bỡn người khác ở trong lòng bàn tay mới hiểu rõ —— anh trúng kế!
Đi làm không dễ, lúc đi làm còn có người bên cạnh lại càng không dễ!
Lương Dĩnh Nhi thở dài lần thứ một trăm lẻ một. Cô buông hồ sơ trên tay xuống, hướng ra ngoài cửa gọi Nghiên Nghiên: "Nghiên Nghiên, giúp chị lấy bảng báo cáo mỹ phẩm hàng mẫu quý một được không?"
"Đến! Quản lý, em tới liền."
"What??, còn chưa đến phiên mình vào nữa!"
"Ờ! Sớm biết thế này mình liền tự nguyện làm trợ lý đặc biệt của quản lý."
Ngoài cửa truyền tới tiếng đáp hưng phấn kích động của Nghiên Nghiên, cùng với rất nhiều tiếng đập ngực bóp cổ tay.
Cốc cốc ——
Tiếng gõ cửa vang lên, Lương Dĩnh Nhi bất đắc dĩ liếc người nọ đang ngồi bên cạnh một cái. "Vào đi!" Aiz, lại muốn có một hồi bạo động rồi !
Cửa vừa mở ra, bên ngoài phòng làm việc liền truyền đến tiếng thét chói tai. Cũng không thiếu người đem hoa tươi, giấy viết thư ném vào phòng làm việc, hoàn toàn không chú ý đến tôn nghiêm của quản lý.
Mà Nghiên Nghiên phịch một tiếng đóng cửa lại. Cũng học theo cách đi của những cô gái bó chân thời cổ đại, mỗi khi đi ba bước liền mỉm cười với những người bên cạnh.
"Quản lý, đây là tài liệu chị muốn, em giúp chị đặt lên bàn." Giọng nói của Nghiên Nghiên. . . . . . quả nhiên đủ dẻo.
"Ừ, em có thể ra ngoài rồi, về sau chị cần thứ gì có thể tự mình ra ngoài lấy." Phương pháp này chỉ có thể trị phần ngọn không thể trị phần gốc. Cô phải suy nghĩ thật kỹ nên làm thế nào đuổi “ tên xâm lăng" này đi.
"Quản lý, chị nhất định phải ra ngoài sao? Em có thể giúp chị sửa sang lại văn kiện, cũng có thể giúp chị pha coffee. . . . . ." Chính là không nên đuổi em đi! Lời này Nghiên Nghiên chỉ dám nói trong lòng, dù sao thần tượng ở trong này, cô còn chưa muốn biểu lộ quá rõ ràng.
"Đi ra ngoài." Giúp một tay? Cô ta thì giúp được cái gì? Đến cuối cùng không phải là nhìn chòng chọc vào cái người chướng mắt kia, huống chi cô ta thường ngày cũng không chịu khó đến vậy!
Lương Dĩnh Nhi chu mỏ, không rõ rốt cuộc cô đang tức một đám người không có ánh mắt mến mộ anh ta, hay là giận địa vị của cô từ khi anh tới liền xuống dốc không phanh.
"Dạ, quản lý." Nghiên Nghiên nhụt chí cúi đầu, nhưng lại bổ thêm một câu: "Chỉ là quản lý, em sẽ tùy thời ở bên ngoài đợi lệnh."
"Đi ra ngoài!" Còn đợi lệnh nữa! Là muốn đi chịu chết sao?
Nghiên Nghiên trong quá trình đi ra khỏi phòng làm việc vẫn không quên liếc mắt đưa tình, hi vọng đạt được sự ưu ái của người đàn ông kia. Dù anh ta liếc cô một cái cũng tốt!
Chỉ tiếc anh thủy chung vẫn cúi đầu chuyên chú nhìn tư liệu trên màn hình Computer. Cho dù ngoài cửa thỉnh thoảng truyền đến tiếng kinh hô, cho dù bên chân của anh đều là hoa, thư, anh vẫn không nhúc nhích.
Rắc!
"A ——"
Hoa, quà tặng, thư tình như thủy triều vọt tới.
Phanh!
"Aiz ——"
Tiếng thở dài xuất hiện theo thường lệ.
Lương Dĩnh Nhi than một hơn, cảm tạ lúc này nhân viên bên ngoài phòng làm việc cũng không như lần trước toàn bộ đều xông vào. Chỉ vì những mùi nước hoa gì đó, khiến cả phòng mùi thơm nức mũi. Cô thật không nghĩ tới, thì ra mười mấy loại nước hoa đan xen cùng nhau lại khiến người muốn ói như vậy. Chỉ có anh vẫn còn ngồi an ổn trên ghế sô pha làm việc, chắc hẳn đã thành thói quen đi!
Mở hồ sơ A ra, Lương Dĩnh Nhi len lén liếc về phía bên phải, cũng tận lực dùng hồ sơ che giấu bản thân, để tránh mình làm chuyện xấu còn bị người tóm!
Sở Phong có vẻ ngoài rất đẹp mắt, điểm này cô đã sớm biết. Chỉ là mỗi khi anh ở đây, tim cô không tuân theo quy luật đập nhanh hơn, dù cô làm bộ như không thèm để ý, dù cô ra lệnh cho mình đừng suy nghĩ đến anh. Nhưng cô luôn không nhịn được mà nhớ tới gương mặt anh, bóng dáng anh, khiến lúc nào cô cũng làm trái ngược với những gì mình đặt ra.
Cùng Sở Phong làm việc trong một không gian tất nhiên là rất tốt. Nhưng ánh mắt cô mỗi lần từ trang giấy bay tới gò má của anh, sẽ không tự chủ được mất hồn nhìn anh chuyên chú.
"Cái cô ngốc này, nhìn cái gì mà không chuyên tâm làm việc?" Theo phương hướng cô nhìn tới, thì cô nhìn đúng là anh? Sở Phong thầm nghĩ, đồng thời đi tới phía sau cô.
Ừ, giọng nói của anh ấy cũng rất từ tính. Nhưng, tiếng nói này thế nào lại gần như thế?
Lương Dĩnh Nhi không tự chủ trông về phía bên phải, gương mặt đẹp trai của Sở Phong phóng lớn gấp mấy lần, hơn nữa còn gần ngay trước mắt.
"A…………!" Lương Dĩnh Nhi sợ hết hồn, hai chân đạp một cái, đột nhiên đứng lên. Còn tùy ý cầm một quyển hồ sơ che trước ngực, không biết là muốn đề phòng cái gì. "Anh, anh, làm sao anh lại ở đây?" Hỏng bét! Anh ấy sẽ không phát hiện sự mờ ám của cô chứ?
"Vì sao anh lại không ở đây được?" Sở Phong nhướng mày hỏi ngược lại.
Anh dù gì cũng cùng cô ra ra vào vào nơi này đã ba ngày rồi. Anh đã sớm quen với việc này, còn cô thì ngược lại không thích ứng được?
"À!" Lương Dĩnh Nhi không nhịn được nhỏ giọng rên rỉ. Anh không nhắc tới làm cô suýt nữa đã quên. Cô phải giải quyết "Chướng ngại vật" lớn này, đổi lại những ngày yên tĩnh về sau . "Anh không thể biến mất ở chỗ này sao?" Mặc kệ anh tới nơi nào cũng tốt, chính là đừng xuất hiện ở đây, cũng đừng xuất hiện trước mặt cô, tránh ngày nào đó cô bị anh dọa đến tim đập tê liệt.
"Không được." Sở Phong bá đạo trả lời, ôm cô vào trong ngực.
Hành vi này đổi lấy sự giận dữ của Lương Dĩnh Nhi, cô nhảy xa ra khỏi lồng ngực Sở Phong, lo lắng đi tới đi lui trước bàn làm việc.
Động tác này của cô khiến Sở Phong híp lại con ngươi, hai tay khoanh vòng trước ngực.
Anh cũng muốn xem cô có thể sử dụng lý do gì để đuổi anh đi.
"Anh…. anh cần phê duyệt văn kiện quan trọng, cho nên anh không thể ở nơi này." Ừ, đúng đúng! Lương Dĩnh Nhi gật đầu như băm tỏi.
Nào ngờ, Sở Phong lạnh lùng trả lời: "Văn kiện thì thư ký anh gửi E-mail cho anh. Cho dù ở đâu, chỉ cần anh có máy lướt nét, anh đều có thể phê duyệt văn kiện." Nếu không ba ngày nay, anh ở nơi này vì đùa vui sao?
Ưhm, làm sao khoa học kỹ thuật hiện đại tiến bộ như vậy? "Này, vậy còn việc cần chủ trì hội nghị." Anh cũng nên về công ty thảo luận chứ?
" Hội nghị bật webcam." Cô gái nhỏ này không xem báo chí sao? Sinh ra ở thời đại công nghệ cao, hội nghị bật webcam đã trở thành phương thức đi họp của không ít tập đoàn.
"Cùng khách hàng ký hợp đồng về việc buôn bán?"
"Thư ký xử lý."
"Giám sát tình trạng buôn bán của tập đoàn?"
"Cán bộ cao cấp thay mặt."
"Cùng nhà máy và cửa hàng tư nhân ký hợp đồng thì sao?"
" Trong vòng nửa năm nữa Đằng Diễm không tiến hành kế hoạch mới gì."
"Vậy rốt cuộc anh làm thế nào mới bằng lòng rời khỏi đây?" Lương Dĩnh Nhi mếu máo trừng Sở Phong, hận không thể ném anh ra khỏi căn phòng này, rồi nhắm mắt làm ngơ.
Cô đã nói nhiều lý do như vậy, vì sao anh lại không chịu phối hợp một tý, biến mất khoảng vài ngày chứ?
"Anh sẽ không đi, em vẫn nên ngoan ngoãn làm việc đi!" Sở Phong đem bảng báo cáo trên bàn ném cho Lương Dĩnh Nhi, không chút nào cho rằng sự tồn tại của mình rất đột ngột.
Lương Dĩnh Nhi nghe lời cầm lấy bảng báo cáo ngồi lên một bên ghế sa lon, tập trung tinh thần nghiên cứu, bất giác cảm thấy có cái gì không đúng.
Toàn bộ không gian xuất hiện hiện tượng quái dị, thân phận của hai người đổi chỗ. Sở Phong nắm trong tay tất cả, mà Lương Dĩnh Nhi lại chỉ có thể nghe theo lời anh.
Cốc cốc —— cốc cốc ——
Bên ngoài chợt vang lên tiếng gõ cửa dồn dập, Lương Dĩnh Nhi cũng không ngẩng đầu lên liền đáp: "Có chuyện gì không?" Nhân viên công ty sẽ không lại muốn mượn dịp này nhìn trai đẹp nữa chứ? Cô nhíu lại chân mày, chỉ sợ mình đoán trúng.
"Quản lý, xong đời rồi!" Tiếng gọi ầm ĩ của Nguyên Nguyên lớn dần theo cánh cửa mở ra, đồng thời cô còn lộ ra vẻ mặt khóc lóc.
"Làm sao?" Xem ra, Nguyên Nguyên hẳn không phải đến xem Sở Phong.
"Quản lý, vì sao chủ tịch muốn tới!" Nguyên Nguyên vừa nói, vừa dùng khóe mắt liếc trộm Sở Phong mấy lần.
Mặc dù xảy ra chuyện lớn, trai đẹp cũng phải nhìn!
"Cho nên?" Chủ tịch tới cũng không phải chuyện lạ. Nhưng có thể khiến Nguyên Nguyên không để ý hình tượng hô to như vậy nhất định là chuyện lớn, hơn nữa còn là ở trước mặt Sở Phong.
"Bản hợp đồng của chúng ta còn chưa sửa đổi." Đây chính là vấn đề lớn nhất! Bởi vì chủ tịch đã thông báo : hôm nay muốn xem bản hợp đồng đã sửa đủ, nếu như họ không giao ra được, nhất định phải về nhà ăn cám.
Nguyên Nguyên còn tưởng rằng một thời gian nữa chủ tịch mới đến. Ai biết hôm nay, chủ tịch đã tới công ty, hơn nữa còn nói rõ hôm nay phải xem bản hợp đồng đó!
"Em lấy vào để chị sửa cho xong."
"Quản lý, hai giờ chiều chủ tịch tới. Chị chỉ còn có hơn ba tiếng, có được không?" Hai chữ cuối cùng cô vẫn là hỏi nhiều, cô chủ yếu là muốn nhấn mạnh thời gian hơn ba tiếng.
"Được, em lập tức đưa cho chị, chị nhất định đúng giờ giao ra." Lương Dĩnh Nhi khép lại bảng báo cáo mẫu trang điểm Thu Đông, thở dài một hơi.
"Ơ! Quản lý, chị thật đúng là cứu tinh của tụi em!" Nguyên Nguyên vui vẻ đưa bản hợp đồng lên, lại vội vàng nhìn Sở Phong mấy lần mới đi ra ngoài.
Lương Dĩnh Nhi mở ra trang thứ nhất của bản hợp đồng, rậm rạp chằng chịt chữ Anh khiến cô xem nhức đầu. Cô không xem lại không được, chỉ phải nhăn mày, cứng rắn tiếp tục xem tiếp.
Ô… —— ai có thể đảm đương phiên dịch cho cô đây?
"Dĩnh Nhi."
"Đừng quấy rầy!"
"Dĩnh Nhi."
"Đừng quấy rầy! Trừ khi anh có thể giúp em phiên dịch." Lương Dĩnh Nhi không nhịn được gầm nhẹ, như con mèo nóng nảy.
Trên mặt Sở Phong có nụ cười tà tứ, không có ý tốt đến gần cô : "Anh dĩ nhiên có thể giúp em phiên dịch, chỉ cần em có thể trả giá cao."
Anh cúi người ôm lấy Lương Dĩnh Nhi, không cho cô bất kỳ động tác phản kháng nào.
Khoảng cách của bọn họ gần như không, anh nói: "Giá là một nụ hôn."
Hơn nữa còn là một nụ hôn sâu, rất sâu.
Anh bừa bãi mút hôn đôi môi mềm mại của Lương Dĩnh Nhi. Sau đó dùng lưỡi cạy hàm răng cô ra, cuồng vọng hấp thu mật dịch trong miệng cô, đan xen một chỗ với lưỡi cô.
"Em vẫn ngọt như vậy." Anh nhỏ giọng cười khẽ, ngón cái mang vết chai lướt qua đôi môi vì hôn mà đỏ mọng của cô, xúc cảm tê dại giống như bị điện giật. Anh dùng đầu ngón tay miêu tả hình dạng môi cô, sau đó là xương quai xanh của cô.
"Ưhm. . . . . . Anh. . . . . ." Cô muốn kháng nghị, nhưng lại nói không ra lời. Cô muốn rời đi, nhưng hai chân lại không cách nào di chuyển.
"Ngoan."
Anh dùng một tay đem hai tay của Lương Dĩnh Nhi đặt lên đầu cô, tiến đến tường trắng. Một tay kia lại thăm dò vào trong áo sơ mi của cô, cởi ra nút thắt trước ngực cô.
Hai vú trắng như tuyết nhất thời nhảy ra, anh lấy đầu ngón tay nhẹ nhàng xoa bóp khiến hai điểm đỏ bừng, chọc cho cô từng trận run lên.
"Đừng như vậy." Lương Dĩnh Nhi hé mở đôi môi, ánh mắt sương mù nhìn Sở Phong.
"Xác thực cũng nên ngừng." Sở Phong ác ý khiến đầu ngón tay lướt qua hai vú cao nhọn, Lương Dĩnh Nhi không nhịn được khẽ run. Rồi sau đó anh mới cài lại ngực áo cho cô.
"Anh . . . . ." Hai gò má Lương Dĩnh Nhi đỏ bừng, cầm bản hợp đồng trên sàn che mặt lại.
Cô làm thế nào cũng không dám tin mình lại có thể cùng Sở Phong trong phòng làm việc làm, làm. . . . . .
"Đừng che! Dù sao vừa rồi anh cũng đã thấy hết."
Sở Phong cầm lấy bản hợp đồng trên tay Lương Dĩnh Nhi, khiến cho Lương Dĩnh Nhi chỉ có thể xấu hổ cúi đầu, không cho mình hồi tưởng lại kích tình vừa rồi.
"Còn nữa, chỉ cần bôi bỏ điều hai và điều mười trong bản hợp đồng là được." Sở Phong dù bận vẫn ung dung nói.
"Làm sao anh biết?" Anh mới vừa cũng không có xem qua nội dung của bản hợp đồng, lại làm sao biết sửa đổi thế nào?
"Khi em bị anh áp dưới người thì anh đại khái đã xem qua." Sở Phong cười đến vô cùng ghê tởm!
"Ờ." Lương Dĩnh Nhi mắc cỡ đến muốn lao ra khỏi không gian ngột ngạt này.
Cô cầm lên bản hợp đồng liền chạy về phía cửa. Nhưng mới đụng phải tay cầm của cửa, quần áo cô liền bị người túm lại.
"Em quên cái này." Sở Phong cầm lên nội y của cô!
"Ờ!" Lương Dĩnh Nhi nắm lấy áo lót liền chạy về phía nhà vệ sinh. Gò má ửng hồng liền càng thêm đỏ.
"Đến tột cùng là muốn bôi bỏ điều tư hay là điều mười đây?" Nguyên Nguyên gật gù đắc ý lầm bầm lầu bầu, cầm trên tay bản hợp đồng mà Lương Dĩnh Nhi vừa ném cho cô. "Rốt cuộc là điều nào?"
Aiz! Đều do quản lý mới vừa đưa tới quá đột ngột, lời nói lại vừa nhanh vừa vội, khiến cô nghe cũng không hiểu ra sao. Chỉ nhớ rõ nghe được từ "Hai" , lại không biết rõ cô ấy rốt cuộc còn nói là " Bốn" hay là "Mười". Đợi đến khi cô muốn đuổi theo hỏi lại thì quản lý đã sớm chạy trốn không thấy bóng dáng, cô chỉ có thể tự mình đoán!
"Bốn đi. . . . . . vì đây là con số xui của người Trung Quốc, cho nên điều này là điều tốt nhất để bôi bỏ!" Nguyên Nguyên dùng sức gật đầu, còn dùng tay bôi bỏ một cái XX lớn.
Chuyện giải quyết xong, Nguyên Nguyên nhanh chóng đem bản hợp đồng đã sửa xong, vội vội vàng vàng đi tới phòng in ấn.
Xem ra hôm nay có thể thuận lợi quá quan!
Trên mặt Nguyên Nguyên mang theo ý cười, cô cúi đầu bước nhanh. Lại căn bản không chú ý tới phía trước đang có người đi tới, cho nên cứ như vậy đụng vào người ta.
Thoáng chốc, giấy bay loạn đầy trời, cùng với tiếng thét chói tai của phụ nữ nổi lên tứ phía.
"Là ai? Đi bộ không nhìn đường sao, sinh ra đã không có mắt sao?" Người phụ nữ bị Nguyên Nguyên xô ngã không khách khí mở miệng, mùi thuốc súng nồng nặc tràn ngập toàn bộ không gian.
Nguyên Nguyên bị nói như thế, ban đầu còn muốn dàn xếp ổn thỏa, xin lỗi một cái coi như xong cũng không khách khí mở miệng: "Tôi còn muốn hỏi cô là ai." Hừ! Nhìn thấy cô đi mau như thế cũng không biết đứng sang bên ư! lúc này chọc tới cô, nhìn xem cô sửa chữa cô ta thế nào !
Hừ, là nhân viên nào có gan lớn như thế, lại dám dùng cái loại giọng điệu này nói chuyện với cô? Chẳng lẽ cô gái này thật sự là người mù, không nhận ra cô chính là chủ tịch?
Tốt! Đến lúc cô tra ra nhân viên ngành nào, cô nhất định phải trừng phạt cô ta thật nặng.
"Ê! Cô thế nào? Sao không nói chuyện. Biết mình sai liền ngoan ngoãn nói một tiếng thật xin lỗi, rồi nhặt những tờ giấy dưới đất giao cho tôi, hiểu không?" Nguyên Nguyên tự thấy mình tư lịch sâu sắc, liền không thèm liếc người khác một cái đã cậy già lên mặt ra lệnh cho đối phương.
Nhưng lần trở lại này cô phải xấu hổ rồi!
Cô ta muốn cô nhặt giấy? Có lầm hay không vậy! Tằng Ngải gương mặt vặn vẹo, ngồi xổm người xuống, cúi người làm theo lời Nguyên Nguyên. "Ừ, cầm đi!" Đợi lát nữa, cho cô ta biết sống chết ra sao!
"Lần sau phải hiểu rõ tình trạng, đừng ngăn cản người khác nữa." Nguyên Nguyên kiêu ngạo cầm giấy quạt, ngay sau đó lại bổ sung thêm: "Cô cũng biết đây là bản hợp đồng mà chủ tịch muốn xem vào ngày hôm nay, nếu không kịp in ra, cô không mất chén cơm mới là lạ!"
"Thì ra là bản hợp đồng mà chủ tịch muốn xem! Vậy không biết chị có biết hình dáng của chủ tịch ra sao không ?" Tằng Ngải giả vờ nhỏ giọng lấy lòng Nguyên Nguyên.
"Tôi cho cô biết : Gương mặt của chủ tịch chúng ta tràn đầy nếp nhăn, giọng nói lại nũng nịu, là một bà cô già, cũng không biết còn ngồi trên chức chủ tịch này bao lâu nữa." Các đồng nghiệp thường xuyên buôn chuyện cũng là bình thường. Nếu người ta có lòng muốn thỉnh giáo cô, cô sẽ không để ý tới hiềm khích khi nãy mà nhiệt tình trả lời.
"À! Vậy có phải bộ dáng này hay không?" Tằng Ngải cắn răng nghiến lợi hỏi lại, không ngừng mắng Nguyên Nguyên trong lòng.
Khá lắm, nha đầu chết tiệt, muốn mất chén cơm đúng không? Cô sẽ cho cô ta toại nguyện!
Nguyên Nguyên vừa nghe, liền thật sự nhìn Tằng Ngải một cái : "Ừ! Đúng vậy, chính là bộ dáng này, nhất là vết chân chim trên đôi mắt, thật là sống động tới cực điểm! Còn nữa, làn da thô cùng chất môi đỏ của người kia, nếu không phải là giọng nói của cô trầm thấp, tôi còn cho rằng cô thật sự là chủ tịch!" Nhưng, trên thế giới này thật sự sẽ có hai người giống nhau sao? Nguyên Nguyên nghiêng đầu suy nghĩ trong chốc lát, cuối cùng cũng không giải quyết được gì.
"Vậy cô có cần xem kĩ một chút nữa không, xem rõ tôi là ai?" Tằng Ngải "Tốt bụng" lại gần cô hơn, để cho cô xem cho rõ ràng.
"Còn cần nhìn sao? Không phải dáng dấp cùng chủ tịch giống nhau . . . . ." Cùng? Người có dáng dấp giống nhau không có nhiều, hơn nữa lại cùng làm việc trong một công ty, càng không nhiều lắm. Nói như vậy, người cô gặp phải tựa hồ là chủ tịch chính thống!
"Hả? Tại sao cô lại không nói nữa?" Hừ! Lúc này hẳn đã biết cô là người nào đi! Cô bình sinh không dễ dàng tha thứ nhất là có người không nhận ra cô. Nếu người đàn bà này phạm vào đại kỵ của cô, vậy thì cô đành phải thỉnh người này đi!
Còn nữa, người lãnh đạo trực tiếp của cô ta, cô cũng không thể bỏ qua!
"Á . . . . . Ngượng ngùng, tôi, tôi không có thời gian, đi trước." Ba mươi sáu kế, chuồn là thượng sách, cô phải chạy nhanh, càng nhanh càng tốt.
Bàn chân Nguyên Nguyên bôi dầu sắp nhấc chân chạy như điên, quần áo của cô lại bị túm lấy.
"Còn muốn chạy trốn?" Tiếng của Tằng Ngải từ sau lưng Nguyên Nguyên truyền tới: "Thế nào, biết mình nhận lầm người còn muốn bỏ chạy sao? Nói! Cô là người của ngành nào?"
"Báo cáo chủ tịch, em, em là trợ lý của quản lý Lương Dĩnh Nhi ngành sáng tạo." Mang tên tuổi quản lý ra có thể sẽ khiến chủ tịch tha cho cô một mạng đi?
Tằng Ngải đột nhiên thay đổi sắc mặt, như là đang tính toán. "Đem bản hợp đồng này cho tôi xem." Cô lấy ánh mắt ý bảo Nguyên Nguyên đem phần bản hợp đồng cô nhặt đưa cho cô xem.
A! Hôm nay, vừa đúng cô muốn tìm Lương Dĩnh Nhi gây phiền phức, vốn còn đang buồn không có cách nào xử phạt cô ta, không nghĩ tới bây giờ có sẵn tội danh "Dạy nhân viên không chu đáo". Thật là đi mòn giày cũng khó tìm được, đến khi gặp được chẳng tốn chút công phu!
"Vâng." Lần này là cứu hay là không cứu đây? Nguyên Nguyên gấp đến độ giống như kiến bò trên chảo nóng.
"Hừ, hừ, hừ!" Tằng Ngải càng xem, nụ cười trên mặt càng sâu, cũng càng khiến cho người khác cả người nổi da gà ."Gọi quản lý Lương tới phòng chủ tịch tìm tôi."
Tìm tôi chào từ giã! Đây là ý tưởng của Tằng Ngải.
Tằng Ngải vui vẻ quay đầu rời đi, chỉ để lại Nguyên Nguyên một mình đứng trên hành lang ngẩn người.
Biết cười là đại biểu không sao hay là có chuyện lớn đây?
Cô có phải nên cầm lương thất nghiệp rồi không?