Không phải bà ấy bị thần kinh sao? Tại sao bây giờ nói chuyện lại có vẻ bình thường vậy?
Cô quyết định không lên tiếng, muốn nghe xem bà ấy nói những g, rụt đầu lại, núp ở bên cửa nghe lén.
"Gia Hạo, là mẹ có lỗi với con, nếu mẹ không nói cho con biết chuyện đó, con tuyệt đối sẽ không xảy ra tai nạn. Là con cố ý có phải không? Con muốn trừng phạt mẹ phải không?"
Phùng Quân Bình quỳ gối trước linh vị của con trai, khóc không thành tiếng: "Tất cả đều là lỗi của mẹ, nhưng.... tại sao con lại chọn cái chết để trừng phạt mẹ? Bây giờ, ngôi nhà này đã không còn nhà nữa rồi...."
Bà vừa khóc vừa thao thao bất tuyệt, không ngừng lặp lại: "Nếu mẹ không nói cho con biết chuyện đó, nếu mẹ không nói cho con biết chuyện đó...."
Doãn Băng Dao kinh ngạc, chẳng lẽ nguyên nhân Thẩm Gia Hạo xảy ra tại nạn xe không phải là vì cô? Mà vì chuyện khác sao?
Đúng lúc Doãn Băng Dao chuẩn bị nghe tiếp, chiếc điện thoại của cô vang lên tiếng chuông báo tin nhắn.
Phùng Quân Bình kinh hoảng quay đầu lại, thấy chiếc áo của Doãn Băng Dao lộ ra ở phía cửa.
Bà vội vã đứng lên, trở lại vẻ mặt điên dại, sau đó vội vàng chạy ra ngoài.
Doãn Băng Dao giữ chặt người bà ta lại: "Bà chủ, đừng chạy."
"Cô, cô là ai? Đừng kéo tôi." Phùng Quân Bình lại trở lại dáng vẻ điên điên khùng khùng.
"Bà chủ, ở đây chỉ có một mình tôi, bà không cần giả bộ, vừa rồi tôi đã nghe thấy tất cả."
"Cô nghe thấy gì? Tôi không nói gì hết, tôi không nói gì hết." Phùng Quân Bình vội vã bịt tai, nói năng lộn xộn.
"Tôi biết thực ra bà không bị điên, bà đang giả bộ điên đúng không? Nhất định là có nguyên nhân, vừa rồi tôi nghe thấy bà nói, Gia Hạo xảy ra tai nạn xe là vì đã biết một chuyện, điều đó chứng minh, cậu ta xảy ra tại nạn xe không phải là do tôi đúng không?"
"Tôi không biết, tôi không biết gì hết." Phùng Quân Bình liên tục lắc đầu.
"Bà chủ, bà hãy bình tĩnh lại, nghe tôi nói hết đã, bà biết không? Bây giờ Ngạn Bằng đã hoàn toàn mất lý trí, anh ta yêu thương em trai đến phát cuồng, tất cả những người có liên quan đến vụ tai nạn xe, cho dù là vô tội, anh ta cũng không buông tha. Bà đã biết nguyên nhân Gia Hạo xảy ra tai nạn, vậy bà hãy nói cho anh ta biết, nếu không sẽ có rất nhiều người vô tội phải chịu tổn thương."
Phùng Quân Bình không lên tiếng, nhưng trong ánh mắt tràn đầy hoảng sợ.
"Bà chủ, Ngạn Bằng cũng là con trai của bà. Từ khi Gia Hạo qua đời, bà thì phát điên, ông chủ thì bị bệnh nằm liệt giường, tất cả gánh nặng đều đặt lên vai một mình anh ta, anh ta thật sự rất mệt mỏi, một mình anh ta không chỉ phải chống đỡ cả một tập đoàn kinh tế hùng mạnh, còn phải nghĩ cách giấu giếm những chuyện xảy ra trong nhà không lộ ra bên ngoài. Bà, ông chủ và Gia Hạo là ba người thân duy nhất của anh ta, bây giờ cả ba người đều xảy ra chuyện, trong lòng anh ta rất đau khổ, tất cả đau khổ đều biến thành hận thù. Bà chủ, coi như tôi cầu xin bà, tôi không hỏi bà sự thật nguyên nhân là gì, nhưng xin bà hãy nói cho Ngạn Bằng biết được không? Để anh ta dừng tay lại. Hoặc là, bà đừng giả bộ điên dại nữa."
Doãn Băng Dao cố gắng thuyết phục Phùng Quân Bình. Chỉ có như vậy, cô mới có thể rời đi, mới có thể thoát khỏi sự hành hạ của Ngự Giao.
"Tôi không biết cô đang nói gì, mau buông tay, buông tay tôi ra"
"Bà chủ, tôi xin bà, chỉ có bà mới cứu được tôi, chỉ có bà mới cứu được những người vô tội khác." Cô cầu khẩn nói.
Tuy cô không biết trong lòng Phùng Quân Bình có bí mật gì, nhưng cô khẳng định, chỉ cần bà ta nói ra, cô sẽ lập tức thoát khỏi Ngự Giao
Bốp....
Phùng Quân Bình xoay người, tát một cái thật mạnh vào mặt Doãn Băng Dao.
Doãn Băng Dao bị cái tát này làm cho xây xẩm mặt mày, đau đớn ôm mặt.
Không để cho cô kịp phản ứng, Phùng Quân Bình hét lên: "A! Có ai không! Người giúp việc coi thường chủ nhân, mau đuổi cô ta ra ngoài" Phùng Quân Bình đột nhiên điên cuồng hét to lên.
"Bà chủ! bà!"
Rất nhanh, quản gia Từ và một đám người giúp việc chạy tới.
"Doãn Băng Dao! Cô to gan thật, dám coi thường bà chủ." Quản gia Từ chạy đến, giơ tay kéo Doãn Băng Dao ra, đột nhiên bị kéo mạnh mất thăng bằng, cô ngã nhào xuống đất.
"Bà chủ, bà đừng sợ, đi, tôi đưa bà về phòng." Quản gia Từ trấn an Phùng Quân Bình.
Phùng Quân Bình nắm chặt hai tay với nhau, dáng vẻ lo lắng hoảng sợ, lúc đi qua người Doãn Băng Dao, bà cố ý cách xa Doãn Băng Dao một khoảng, hình như rất sợ cô.
Những người hầu còn lại, tất cả đều kinh bỉ nhìn Doãn Băng Dao. "Chẳng lẽ cô ta tưởng rằng, chỉ cần qua đêm với cậu chủ là có thể coi thường bà chủ sao?"
"Đợi đến khi cậu chủ về thể nào cũng sẽ trừng trị cô ta."
Những tiếng bàn tán theo bước chân bọn họ càng lúc càng xa.
Doãn Băng Dao mới từ dưới đất đứng lên, trên mặt đau rát.
Trước đây, cô nghe người ta nói, cuộc sống trong nhà những người giàu có vô cùng hiểm ác đáng sợ. Bây giờ, cuối cùng cô cũng cảm nhận được sự hiểm ác đáng sợ này.
Sở dĩ những người giúp việc kia nói như vậy, là Ngự Giao đã cho cô sự "Đối xử đặt biệt", lòng ghen tỵ của con người, thật sự đáng sợ.
Nhưng hôm nay biết Phùng Quân Bình chỉ đang giả điên, hơn nữa trong lòng bà ta còn giữ một bí mật, đây cũng là một thu hoạch lớn.
Doãn Băng Dao trở về phòng, Doãn Lăng Diệc nhìn thấy gò má đỏ ửng của cô, lo lắng hỏi: "Chị, mặt chị bị sao vậy?"
Cô vội vã che mặt, "Không sao, do chị bị dị ứng thôi."
"Chị, em không thích ở đây." Doãn Lăng Diệc bĩu môi.
"Sao vậy? Có người bắt nạt em phải không?"
"Không ạ, nhưng ở đây rất buồn, không được bước chân ra khỏi cửa." Doãn Lăng Diệc vò hai tay vào nhau, ấm ức nói.
"Em không thích anh sao? ở đây có thể nhìn thấy anh mà." Không biết vì sao, rõ ràng người khác chỉ cần nhìn thấy ánh mắt của Ngự Giao thôi đã thấy sợ hãi, nhưng một người nhát gan như Lăng Diệc lại rất thích anh ta.
Cô từng hỏi qua Lăng Diệc, rốt cuộc thích Ngự Giao ở điểm nào.
Cậu cũng không biết tại sao, chỉ ngây ngốc cười nói, "Chỉ biết là rất thích anh"
"Nhưng anh chưa bao giờ chơi cùng em."
"Anh có rất nhiều việc phải giải quyết, làm sao có thời gian chơi cùng em. Ngoan, em cho chị thêm chút thời gian, chỉ một thời gian ngắn nữa thôi, chị sẽ dẫn em rời khỏi nơi này được không?"
"Vậy anh có đi cùng chúng ta không?"
"Anh không đi, sau này chỉ hai chị em mình sẽ sống với nhau. Lăng Diệc thích không?"
"Thích, chỉ cần được ở cùng chị, Lăng Diệc rất vui."
"Ừm, vậy em chơi xếp hình tiếp đi, chị đi làm việc."
"Vâng"
Doãn Băng Dao bước ra khỏi phòng Doãn Lăng Diệc, đứng trước cửa phòng, thở dài một hơi.
Chị xin lỗi Lăng Diệc, chỉ vì chị em mới phải chịu đựng cuộc sống giam lỏng này.
Cô thầm quyết định, phải đem chuyện ngày hôm nay nói cho Ngự Giao biết.
Phòng bếp chuẩn bị xong bữa tối, nhưng Ngự Giao vẫn chưa trở về.
Doãn Băng Dao thay bộ đồ dành cho người giúp việc màu trắng kia, ngồi trên sofa chờ anh ta trở về.
Có thể vì ban ngày phải làm quá nhiều việc khiến cả người mệt mỏi, Doãn Băng Dao không đợi được đến khi Ngự Giao trở về, ngủ ngay trên sofa.
Không biết bao lâu sau, khi cô đang chập chờn mơ màng, đột nhiên truyền đến tiếng quát giận dữ, là tiếng quát của Ngự Giao, "Doãn Băng Dao! Cô đứng lên cho tôi."
Doãn Băng Dao cả kinh, đột nhiên cả người bị kéo từ trên ghế sofa đứng lên.