Anh ta đi đến ngồi xổm xuống trước mặt cô, nhìn cô bằng ánh mắt hết sức quái dị.
"Anh... anh muốn làm gì?"
"Từ nay về sau, tôi giao cho cô một nhiệm vụ"
"Nhiệm vụ gì?" từ trong ánh mắt của anh ta, cô có thể đoán ra, chắc chắn đó không phải chuyện tốt đẹp gì.
"Từ bây giờ trở đi, mỗi ngày cô đều phải tới đây quỳ một tiếng để sám hối" trong mắt anh tràn đầy vẻ đùa giỡn.
"Anh...."
"Cô đừng quên cô ở lại đây là để chuộc tội" Anh cắt ngang lời cô muốn nói.
Doãn Băng Dao cố gắng kiềm chế những lời phản kháng trong miệng, gật đầu một cái, "Được"
"Vậy bây giờ cô cứ tiếp tục quỳ ở đây đi, ha ha..." Ngự Giao cười rời đi.
Tiếng cười của anh dần dần biến mất, giống như ác ma.
Doãn Băng Dao nhìn bốn phía xung quanh, căn phòng nảy rất u ám tối tăm, bên ngoài rõ ràng nắng vàng rực rỡ, nhưng một tia sáng cũng không chiếu được vào bên trong căn phòng.
Ngự Giao vừa bước chân ra khỏi căn phòng, ánh sáng mặt trời đã chiếu vào người anh.
"Cậu chủ, cậu Hiên Bạch tới, đang chờ cậu ở phòng khách"
"Được, tôi biết rồi"
Ngự Giao trả lời xong, tiếp tục đi dạo trong vườn hoa.
Nửa tiếng sau, anh mới thong dong trở lại khu nhà chính, nhìn thấy Thẩm Hiên Bạch đang ngồi ở ghế salon uống trà.
Thẩm Hiên Bạch đặt ly trà xuống, đứng lên "Em đến thăm mọi người, nhân tiện có chút chuyện muốn nói"
"Có chuyện gì, ngồi xuống hãy nói" Ngự Giao đến gần, ngồi xuống phía đối diện.
"Mấy năm nay em không đến, không biết mọi người trong nhà có khỏe không, em định hôm nào đó sẽ đến đảo thăm ông, anh thấy thế nào?"
"Chúng ta đi cùng nhau?" Ngự Giao có chút buồn cười hỏi ngược lại
"Vâng"
"Cậu cảm thấy ông sẽ hoan nghênh sao?"
"Chuyện này..."
"Hiên Bạch, có một số việc trong lòng cả tôi và cậu đều hiểu rất rõ, hiện giờ ông sống một mình trên đảo, chính là không muốn bất kỳ ai trong chúng ta quấy rầy ông"
Ngự Giao châm một điếu thuốc, hít sâu một hơi, sau đó phả ra một làn khói trắng.
"Nếu như cả hai chúng ta cùng đi, có lẽ ông sẽ rất vui vẻ"
"À, vây thì thôi, ông nội vẫn rất khỏe mạnh"
Thẩm Hiên Bạch thấy Ngự Giao có vẻ không muốn tiếp tục nói tới chuyện này, đành phải thôi.
"Vậy chuyện này, chúng ta để nói sau. Em còn có việc, phải đi trước"
Ngự Giao đứng dậy, tiễn Thẩm Hiên Bạch ra ngoài.
Lúc đi tới cửa, Thẩm Hiên Bạch dừng bước: "Anh ngạn bằng, mấy ngày nay em không thấy Băng Dao đi làm, cô âó có khỏe không?"
"Ừm, cô ta vẫn rất khỏe"
"Vậy...."
"Hiên Bạch, bây giờ cô ta là người phụ nữ của tôi" Ngự Giao lên tiếng nhắc nhở.
Thẩm Hiên Bạch ngượng ngùng cười, gật đầu nói: "Vâng, chút nữa thì em quên mất, vậy em không quấy rầy anh nữa, anh không phải tiễn em đâu"
Dứt lời, Thẩm Hiên Bạch xoay người rời đi.
Ngự Giao nhìn bóng lưng anh rời đi, nụ cười trên mặt từ từ cứng ngắc.
Năm đó, cha Ngự Giao Thẩm Cẩm Hoa và cha Thẩm Hiên Bạch là Thẩm Gấm Duệ, vì hai anh em tranh đoạt gia sản, tranh đấu đến đổ máu, khiến ông nội tức giận, liền chuyển đến đảo sống. Từ đó trở đi không quan tâm tới chuyện tranh đấu giữa hai đứa con trai.
Cuối cùng, Thẩm Cẩm Hoa chiếm thế thượng phong.
Thẩm Gấm Duệ đã qua đời vào mấy năm trước, còn Thẩm Cẩm Hoa đang bệnh nặng liệt giường, nhưng người bên ngoài hoàn toàn không hề hay biết.
Vì vậy, Thẩm Ngạn Bằng và Thẩm Hiên Bạch, nhìn bề ngoài có vẻ quan hệ giữa bọn họ không tồi, nhưng thật ra, trong lòng mỗi người đều có những toan tính riêng.
Thẩm Hiên Bạch quay vào xe, Vưu Trung Tĩnh đã chờ sẵn bên trong.
"Anh ta nói thế nào?"
"Anh ta không muốn cùng tôi đi gặp ông nội"
"Tôi cũng đoán vậy, bây giờ dưới sự điều hành của Ngự Giao sự nghiệp của nhà họ Thẩm phát triển không ngừng, anh ta còn đâu thời gian để đi phí công phí sức vì những chuyện trước đây"
"Tôi không nhìn thấy Băng Dao"
Nhắc đến Doãn Băng Dao, vẻ mặt Vưu Trung Tĩnh liền trở nên khó coi, thở dài nói, "Hiên Bạch, anh có thể đừng như vậy được không. Bây giờ anh có chuyện rất quan trọng phải làm không thể để tình cảm bị dao động, hơn nữa bây giờ Doãn Băng Dao đã là người phụ nữ của Ngự Giao..."
"Đủ rồi" Thẩm Hiên Bạch cắt ngang lời cô.... nhúi chặt mày.
Vưu Trung Tĩnh không nói gì thêm, khỏi động xe rời khỏi nhà họ Thẩm
Thật ra, cô có thể hiểu được sự khổ sở trong lòng Thẩm Hiên Bạch.
Vốn dĩ anh ta cũng cậu chủ con nhà danh gia giàu có, nhưng tất cả đều bị cha của Ngự Giao cướp đi, khiến anh ta phải sống những năm tháng cực khổ.
Để giành lại những gì đã mất, anh đã phải nỗ lực rất nhiều trong những năm qua.
Bây giờ trở lại, người phụ nữ của mình đã bị Ngự Giao đoạt đi.
Doãn Băng Dao vẫn quỳ dưới nền nhà được lát bằng đá cẩm thạch, giơ tay nhìn đồng hồ, còn phải quỳ thêm mười phút nữa.
....
Từng phút từng phút chậm chạm trôi qua.
Mười phút sau, Doãn Băng Dao định đứng lên, mới phát hiện hai chân đã tê cứng mất đi cảm giác, cô vừa đứng lên, liền lảo đảo ngã xuống, nằm dưới mặt đất nhìn thấy một đôi giày vải của phụ nữ xuất hiện phía trước.
Doãn Băng Dao từ từ ngẩng đầu lên, là bà chủ Phùng Quân Bình
Phùng Quân Bình nhìn ngô nghê nhìn Doãn Băng Dao, cô vội vàng chống tay đứng dậy, "Bà chủ, bà chờ chút"
Cô muốn nói chuyện với bà ta một chút.
Phùng Quân Bình hoảng sợ lùi lại phía sau, sau đó quay người bỏ chạy
Doãn Băng Dao đuổi theo, bất chợt bị ánh sáng mặt chời chiếu thẳng vào mắt khiến cô đau nhức, cô chớp chớp mắt mấy lần, khi mở mắt ra đã không còn nhìn thấy bóng dáng Phùng Quân Bình đâu.
Xoay người, liền và phải một bức tường thịt, đau đến chảy nước mắt.
Cô xoa xoa trán, ngẩng đầu nhìn thấy Ngự Giao
Ánh sáng mặt trời phía sau anh ta nhưng những ánh hào quang bắt ra bốn phía, anh đứng đó nhìn cô, giống như lần đầu tiên cứu chị em cô, như một vị thần manh sức mạnh cứu thế.
"Cô hấp ta hấp tấp chạy đi đâu?"
"Vừa nãy tôi nhìn thấy bà chủ, cho nên đuổi theo?"
"Bà ấy chạy về phía nào?" Ngự Giao nhăn mày, nhìn xung quanh.
Cô lắc đầu, "Tôi không biết"
"Cậu chủ! bà chủ chạy đâu mất rồi ạ" quản gia từ hoảng hốt chạy tới.
"Một đám vô dụng! Không trông chừng nổi một người" đôi mắt Ngự Giao dần dần trở nên u ám, "Tất cả ra ngoài tìm, lần sau ai còn để cho bà ấy đi lung tung, thì lập tức cút ngay cho tôi"
Doãn Băng Dao nhìn bóng lưng Ngự Giao rời đi. Cô có thể hiểu một phần nào đó nỗi khổ và sự mệt mỏi của anh....
Khập khiễng đi vào trong nhà, chuông điệu thoại trong túi áo liền vang lên, cô lấy điện thoại ra nhìn là Doãn Hoan Hoan gọi tới.
"Alo, hoan hoan, có chuyện gì vậy?"
"Băng Dao, là dì" giọng nói của Thi Lục Đình truyền ra từ điện thoại.
"Là dì à, dì gọi cho tôi có việc không?"
"Con còn nhớ chuyện lần trước dì nhờ con giúp không? con đã nói với Ngự Giao chưa?"
"Tôi...." cô không biết nên nói như thế nào.
"Con là người yêu của cậu ta, chỉ cần con nói một tiếng, nhất định cậu ta sẽ giúp. Bây giờ trong nhà thật sự rất khó khăn, công ty không thể hoạt động, bố con lại bệnh mãi không khỏi"
"Dì cho tôi chút thời gian, tôi sẽ gọi điện thoại lại cho dì sau"
Cô biết đối với ba công ty quan trọng như thế nào, cho nên Doãn Băng Dao quyết định, phải tới tìm Ngự Giao nói chuyện một lần, xem anh ta có thể buông tha cho gia đình cô hay không.