Người Tình Bí Mật Của Tổng Giám Đốc Ác Ma

Chương 89: Cái Bẫy




Doãn Hoan Hoan đứng ở ngoài cửa, dáng vẻ lo lắng muốn khóc.

"Đã xảy ra chuyện gì? vào nhà hãy nói" Doãn Băng Dao kéo Doãn Hoan Hoan vào nhà

"Chị, nhà chúng ta.... không xong rồi...." Doãn Hoan Hoan khóc òa lên.

"Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Đừng khóc nữa"

"Chị Hoan Hoan, sao chị khóc vậy? Thật xấu hổ nha" Doãn Lăng Diệc đi từ phòng bếp ra, nhìn thấy Doãn Hoan Hoan đang khóc, cậu bật cười ngây ngô

"Tôi...."

Doãn Băng Dao kéo tay cô, nghiêm mặt nói, "Chúng ta lên lầu nói chuyện"

Cô không muốn Lăng Diệc nghe thấy chuyện gì đó không hay, cô muốn xây dựng một thế giới đơn thuần tốt đẹp cho em trai mình.

Lên trên lầu, Doãn Hoan Hoan vẫn tiếp tục khóc. Doãn Băng Dao rút khăn giấy lau nước mắt cho cô, "Em nãy em nói ở nhà xảy ra chuyện? là có ý gì?"

Mặc dù cô căm ghét Thi Lục Đình, nhưng dù sao Doãn Hoan Hoan cũng là người em có quan hệ huyết thống với cô. Cô nhìn nhận tùy việc tùy người, sẽ không đem những phẫn nộ và oán hận giận chó đánh mèo đến những người không liên quan, cho nên, thấy em gái khóc như vậy, vẫn có chút đau lòng.

Hai bả vai Doãn Hoan Hoan run run, "Công ty của ba bị đóng cửa, có người tới tịch thu nhà của chúng ta, đuổi mọi người ra ngoài"

"Cái gì?" Doãn Băng Dao kinh ngạc.

Năm đó khi mẹ cô qua đời, sản nghiệp nhà họ Doãn cũng liên tục xảy ra rất nhiều vấn đề. Sau này, dưới sự giúp đỡ của Thi Lục Đình, công ty của ba mới có thể trở lại hoạt động theo quỹ đạo. Mặc dù không phải là một công ty lớn, nhưng đem lại cuộc sống khá giả cho cả gia đình, tại sao bây giờ lại bị đóng cửa.

"Vậy hiện giờ mọi người ở đâu?" Doãn Băng Dao lo lắng hỏi.

"Ba dẫn mọi người trở lại căn nhà cũ"

Căn nhà cũ là chỗ ở trước kia của Doãn Băng Dao và em trai.

"Lát nữa chị ra ngoài rút tiền, em mang về, bây giờ chắc trong nhà rất thiếu tiền" Cô vỗ tay Doãn Hoan Hoan, "Đường khóc, những chuyện như vậy chúng ta cũng không có cách giải quyết, em phải chăm sóc cho ba, sức khỏe của ba không được tốt lắm đâu"

"Ba... ba đang bị ngã bệnh rồi" khóe mắt Doãn Hoan Hoan ngấn nước.

"Vậy.... chị phải tới thăm ông, em đợi chị một lát, chị đi thay quần áo" Doãn Băng Dao lo lắng đứng lên.

Cho dù ba làm những chuyện quá đáng như thế nào đi nữa, thì ông vẫn là ba của chị em cô.

"Chị" Doãn Hoan Hoan kéo tay cô, "Hôm nay em tới đây là để cầu xin chị một chuyện"

"Cầu xin chị?" Doãn Băng Dao không hiểu.

"Mẹ nói, Ngự Giao rất lợi hại, chỉ cần một câu nói của anh ta, cả nhà sẽ có thể quay lại căn biệt thự cũ, công ty cũng có thể hoạt động trở lại"

Ngự Giao? chẳng lẽ, muốn cô đi cầu xin anh ta sao?

Hơn nữa, dù có đi cầu xin anh ta, chắc gì anh ta đã đồng ý.

"Đừng nói những chuyện này, trước mắt chị phải tới thăm ba xem thế nào đã, em nhớ không được nói tới những chuyện này trước mặt Lăng Diệc"

"Vâng"

Trở lại ngôi nhà cũ, Doãn Băng Dao vừa mở cửa ra, Thi Lục Đình liền tiến lên đón, "Băng Dao, cuối cùng con cũng trở về"

Dáng vẻ cao sang quý phái ngày trước, bây giờ đã biến mất hoàn toàn, bà ta không trang điểm, nhưng làn da vẫn đẹp như trước, chỉ tiều tụy đi đôi chút, đôi mắt cũng trở nên đỡ sắc bén hơn.

"Dì" Doãn Băng Dao gật đầu, "Tôi đến thăm ba"

Căn phòng cũ rất chật, chỉ có hai phòng ngủ một phòng khách, trước khi rời đến ngôi biệt thự kia, ba cô định bán căn nhà này. Nhưng khi đó mẹ cô không cho phép.

"Ừm" cô rất cảm kích, lần này Thi Lục Đình không đuổi cô giống những lần trước.

Doãn Băng Dao nhẹ nhàng mở cánh cửa phòng ngủ, liền nhìn thấy Doãn Lực nằm ở trên giường.

"Bố...." Doãn Băng Dao đi tới, ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh giường.

Doãn Lực mở hai mắt, lạnh lùng ngoảng mặt sang một bên, không nói một lời.

Cô nhìn bố mình lạnh lùng ngoảng mặt đi, trong lòng có chút khổ sở.

Thực ra, cho dù Thi Lục Đình và Doãn Hoan Hoan không tồn tại, bố cũng sẽ không yêu quý cô.

Hồi nhỏ bố rất thương cô, còn nhớ bố thường đặt cô lên vai, chọc cô cười.

Nhưng từ khi em trai ra đời, bố thay đổi rất nhiều, bắt đầu gây gổ với mẹ, thậm chí còn đánh chửi.

Kể từ khi đó bố bắt đầu ghét cô.

Doãn Băng Dao nhìn Doãn Lực, suy nghĩ một lúc lâu mới nói ra một câu: "Bố đừng nghĩ gì nhiều, sức khỏe là quan trọng nhất"

Những chuyện hai cha con cô có thể nói với nhau ít lại càng ít.

Doãn Lực nhắm hai mắt lại, hoàn toàn không để ý tới cô.

"Vậy con về đây, bố nghỉ ngơi cho khỏe, ngày mai con lại tới thăm" Doãn Băng Dao đứng dậy, cố kìm nén để không phải rơi nước mắt.

Đi ra phòng ngủ, Doãn Băng Dao đang chuẩn bị rời đi, Thi Lục Đình liền vội vàng kéo cô.

"Băng Dao, con ngồi xuống đi, dì có chuyện muốn nói với con"

Thái độ của Thi Lục Đình thay đổi 360 độ, khiến cô có chút kinh ngạc, còn tưởng mình nghe lầm.

"Hoan Hoan, mau đi rót nước cho chị con" Thi Lục Đình cười tươi nói.

Doãn Băng Dao không tiện từ chối, vì vậy cô ngồi xuống nói: "Dì có chuyện gì?"

"Haiz...." Thi Lục Đình thở dài, vỗ đùi, "Số bố con đúng là đen đủi, không biết tại sao lại thành ra thế này, bị người ta hãm hại, bây giờ trở thành hai bàn tay trắng, bản thân lại ngã bệnh, con nói xem, chúng ta nên làm gì"

Thi Lục Đình nói xong liền nức nức.

"Dì đừng khóc, mọi chuyện rồi sẽ ổn thôi, quan trọng là mọi người trong nhà vẫn bên nhau"

Đối với Doãn Băng Dao mà nói, tiền tài vật chất chỉ là vật ngoài thân, cô không sợ nghèo, chỉ sợ mọi người trong nhà không thể đoàn tụ bên nhau chung sống hạnh phúc

Thi Lục Đình ngẩng gương mặt ướt đẫm nước mắt, bỗng nhiên nắm chặt tay cô, cầu xin: "Băng Dao, con có thể nói với Thẩm Ngạn Bằng, chính là Ngự Giao đó, cậu ta có thể giúp cúng ta giải quyết vấn đề này không, ba con thật sự là bị hãm hại"

Thi Lục Đình có tham gia vào việc quản lý công ty, sự cố lần này, bà có cảm giác có người răng bẫy, chờ bọn họ nhảy vào.

"Tôi..." Doãn Băng Dao muốn từ chối, nhưng thấy ánh mắt cầu xin của Thi Lục Đình, lời nói trong miệng đành phải nuốt trở lại, nói: "Tôi sẽ thử xem sao"

"Băng Dao, con đúng là hiền lành tốt bụng, trước đây dì thật có lỗi với con" thi lục định tươi cười nói.

Doãn Băng Dao rút tay mình về: "Tôi về đây"

Trước đây độc ác như vậy, bây giờ lại biến thành như này, một lần nữa cô lại cảm nhận sâu sắc được con người của Thi Lục Đình.

Nhưng còn cách nào khác, dù sao bà ta cũng là vợ của bố.

Doãn Băng Dao vừa bước đi, nụ cười trên mặt Thi Lục Đình liền cứng đờ, sắc mặt từ từ trở nên lạnh băng, rút khăn giấy ra lau nước mắt trên mặt, thở phì phò lao vào căn phòng Doãn Lực đang nằm

"Ông đang làm gì hả? vừa rồi tại sao không nói gì với nó! Ông phải biết rằng hiện giờ chỉ có nó với có thể cứu được chúng ta?" Thi Lục Đình vô cùng tức giận hầm hừ về phía giường Doãn Lực, châu mỏ lên chửi đổng.

Doãn Lực nhúi mày, mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, quật cười nói: "Tôi không muốn cầu xin nó"

"Cho nên ông để tôi phải đi cầu xin nó?" Thi Lục Đình chỉ tay ra ngoài cửa.

"Tôi cũng không muốn bà nói gì với nó"

"Ông không muốn tôi nói, nhưng chính ông đang ép tôi phải nói, bây giờ nhà chúng ta đã thành như vậy rồi, đã trở thành hai bàn tay trắng, vì cái nhà này, tôi tất nhiên phải cầu xin nó rồi"

Doãn Lực từ trên giường ngồi dậy, ho khan một lúc mới nói: "Tôi vẫn còn chút tiền để dành, chúng ta có thể sống một cuộc sống bình dị qua ngày, hơn nữa, tôi cũng có thể đông sơn tái khởi, tại sao cứ phải đi cầu xin nó"

"Hừ" Thi Lục Đình hừ lạnh một tiếng, "Tôi không muốn phải ở lại trong ngôi nhà rách nát này trong nửa đời còn lại! Đợi ông đông sơn tái khỏi? Phải đợi tới khi nào chứ? Doãn Lực à! Tôi cho ông biết, tôi đã không còn là Thi Lục Đình trước đây nữa rồi, tôi không còn tuổi xuân để chờ ông được nữa"

Thi Lục Đình tức giận đạp cửa rời đi

Doãn Lực thở dài một hơi, lắc đầu

Người vợ dịu dàng hiền lành trước đây, đã làm ra chuyện khiến ông đau đớn muốn chết.

Còn người vợ hiện giờ, lại.....

Haiz, cuộc sống đúng là khó lường.

***

Doãn Băng Dao ngồi trong xe taxi, tâm trạng nặng nề vô cùng.

Bố phấn đấu hơn nửa đời người, sự nghiệp cũng không có thành công gì lớn, mãi cho tới khi Thi Lục Đình xuất hiện, sự nghiệp của ông mới thành công hơn. Cô không phủ nhận, Thi Lục Đình là một người phụ nữ mạnh mẽ.

Nhưng hiện giờ, tất cả đều không còn.

Cô nên làm gì bây giờ?

Theo lý mà nói, cô không nên quan tâm tới những chuyện này, bởi khi bố và Thi Lục Đình đuổi hai chị em cô ra ngoài, bọn họ cũng đã đoạn tuyệt quan hệ.

Những hình ảnh trước đây, lại hiện ra rõ ràng trong đầu cô.

Có một lần, vì chuyện Thi Lục Đình đánh em trai, cô đã đẩy bà ta ngã xuống đất. Bố liền chạy đến tát cô một cái rất mạnh, chỉ ra cửa nói: "Cút! Từ nay về sau tao không có đứa con gái như mày"

Doãn Băng Dao nhắm chặt hai mắt, người tài xế bật radio, tiếng nhạc du dương từ trong đài phát nha. Cô mệt mỏi dựa đầu vào lưng ghế.

Tuy từ trước tới giờ cô luôn hèn mọn trước mặt một Ngự Giao cao ngạo. Nhưng bây giờ, bảo cô đi cầu xin anh ta...

Trở về nhà, cô luôn đấu tranh tư tưởng, không biết có nên đi tìm Ngự Giao hay không

Nhìn thấy Lăng Diệc ngồi dưới đất chơi xếp gỗ, Doãn Băng Dao nhẹ nhàng đi tới xoa đầu cậu: "Lăng Diệc, chị gặp một chuyện, em có thể cho chị ý kiến được không?

Doãn Lăng Diệc rất vui vẻ: "Vâng" Có thể giúp đỡ chị là việc cậu vui vẻ nhất

"Em có hận ba không?"

Nhắc tới từ Bố này, nụ cười trên mặt Lăng Diệc liền cứng đờ, cậu cúi đầu, cắn ngón tay, vẻ mặt ấm ức.

"Lăng Diệc"

Lăng Diệc lắc đầu.

"Vậy em có muốn bố được hạnh phúc không?" Doãn Băng Dao ngồi xuống gần cậu, "Em trả lời chị câu này đi"

"Mặc dù bố không thương Lăng Diệc, nhưng Lăng Diệc vẫn hi vọng bố được hạnh phúc, em muốn thấy bố cười, dáng vẻ hung dữ của bố rất đáng sợ" Doãn Lăng Diệc tựa đầu vào lòng cô nói.

Doãn Băng Dao hôn lên trán cậu: "Cảm ơn Lăng Diệc, chị biết nên làm thế nào rồi"

Cuối cùng cô cũng có dũng khí nhấc điện thoại lên gọi cho Ngự Giao, nhưng điện thoại không có người bắt máy, vì thế cô đành phải tới nhà họ Thẩm, nơi tràn ngập những bí mật

Trong giây phút cô nhìn thấy Ngự Giao, mới biết được, thì ra, chuyện này cũng chỉ là một cái bẫy.

Anh ta đang chờ cô tới...