Người Tình Bí Mật Của Tổng Giám Đốc Ác Ma

Chương 87: Ngủ Cùng Sói




Ngày hôm đó Doãn Băng Dao nhận được điện thoại Ngự Giao gọi tới, bảo cô tới một nhà hàng dùng cơm.

Cô cảm thấy hôm nay anh ta rất kỳ lạ, từ trước tới giờ cô chưa từng thấy anh ta như vậy

Nhà hàng Ngự Giao kêu cô tới là một nhà hàng năm sao mang đậm phong cách truyền thống Trung Hoa. Người phục vụ cung kính hỏi cô, "Xin hỏi cô tới mấy người ạ?"

"Cảm ơn anh, tôi tới tìm bạn"

Doãn Băng Dao vừa đi vào trong nhà hàng, liền nhìn thấy một chiếc bàn có ba người đang ngồi được buông rèm che kín ở xung quanh! Mà ba người kia, chính là Ngự Giao, Tô Y Thu và Thẩm Hiên Bạch.

Cô hốt hoảng, lập tức xoay người rời đi.

"Băng Dao" Tô Y Thu nhìn thấy cô, liền lên tiếng gọi.

Bước chân Băng Dao cứng đờ tại chỗ, xem ra, trốn không thoát rồi.

Xoay người, Doãn Băng Dao ép bản thân phải cố gắng nở một nụ cười tự nhiên nhất.

"Y thu"

"Băng Dao, sao cậu lại ở đây?" Tô Y Thu hỏi

"Tớ.... tớ có hẹn với một người bạn, nhưng lại không tìm thấy"

"Nếu cô không ngại, thì ngồi xuống đây dùng cơm cùng chúng tôi" Ngự Giao lên tiếng, vẫy tay ra hiệu cho người phục vụ tới.

Doãn Băng Dao vừa ngồi xuống ghế, vừa liếc mắt nhìn cặp mắt giảo hoạt của Ngự Giao.

Rõ ràng là anh ta hẹn cô tới đây, bây giờ lại nói như vậy!

Làm sao có thể trung hợp như vậy được, đúng lúc Tô Y Thu và Thẩm Hiên Bạch đều ở đây, hơn nữa hình như Thẩm Hiên Bạch và Tô Y Thu không quen thân nhau lắm.

Chẳng lẽ, tất cả chuyện này đều là do Ngự Giao cố ý sắp xếp?

Nghĩ tới đây, Băng Dao khẽ mỉm cười, "Thật là trùng hợp, không ngờ lại gặp mọi người ở đây. Hiên Bạch, gần đây anh công việc của anh có bận lắm không?"

Dù sao có đấu cũng không đấu lại anh ta, nếu anh ta đã muốn ngấm ngầm giở thủ đoạn, vậy cô sẽ tận tình tiếp đón anh ta

Ngự Giao, đừng tưởng rằng, tất cả mọi chuyện trên thế giới này, anh đều có thể nắm trong lòng bàn tay!

Thẩm Hiên Bạch nhìn cô đang cố gắng tươi cười thật tự nhiên, không khỏi đau lòng.

"Đúng rồi Băng Dao, trước đây cậu và Hiên Bạch từng quen nhau đúng không" Tô Y Thu hỏi

"Ừm" Doãn Băng Dao cười nói, "Tớ và Hiên Bạch quen nhau hồi học cấp ba"

"Vậy sao? Tớ rất thích các bài hát của Hiên Bạch, trước đây chỉ được nghe tới tên anh ấy thôi, Giao biết tớ rất thần tượng anh ấy, nên hôm nay dẫn tớ tới gặp anh ấy đó"

Xem ra, đúng là do anh ta sắp xếp. Chính là muốn làm cô khó xử.

Tô Y Thu nở nụ cười hạnh phúc. Cô hoàn toàn không ngờ, Ngự Giao sẽ dẫn cô tới gặp thần tượng trong lòng.

Đối diện trước mặt Doãn Băng Dao bây giờ, một là người chị em tốt, một là người yêu cũ, một là người đàn ông căm hận mình, trong lòng Doãn Băng Dao đau đớn khó xử, nhưng cô không thể biểu hiện ra bên ngoài.

Từ đầu tới cuối bữa ăn, cô đều luôn tươi cười.

Cô biết, điều Ngự Giao muốn thấy nhất chính là nhìn cô khóc, vậy cô càng không được khóc! Cô phải cười thật tươi thật rực rỡ, để nói cho anh ta biết rằng, những điều này đối với cô mà nói, đều không là gì.

Trong bữa ăn, Ngự Giao luôn tay gắp đồ ăn cho Tô Y Thu, dáng vẻ dịu dàng đó không khỏi khiến Băng Dao đau đớn trong lòng.

Cô tự nhủ mình rằng, không được nhìn, không được nhìn. Nhưng ánh mắt, vẫn không tự chỉ được mà nhìn về phía hai người bọn họ

"Băng Dao, anh nhớ trước đây khi còn đi học, em thích ăn nhất là cánh gà, em nếm ăn thử món này xem" Thẩm Hiên Bạch gắp cho cô một miếng cánh gà.

"Cảm ơn anh, chỉ có anh là hiểu em nhất"

"Về nước lần này anh mới biết tới nhà hàng này đó, trùng hợp hôm nay anh Ngạn Bằng hẹn anh tới đây dùng cơm, em thấy mùi vị thế nào?"

"Vâng, rất ngon"

"Chờ chút" Thẩm Hiên Bạch đột nhiên lên tiếng, sau đó rút khăn giấy, giơ tay lau khóe miệng Doãn Băng Dao, dịu dàng nói: "Em xem, vẫn giống y ngày xưa, mỗi lần ăn cánh gà đều bị dính ở khóe miệng" Động tác yêu thương cưng chiều của anh rơi vào trong mắt hai người còn lại.

Trong lòng Doãn Băng Dao có chút chua xót.

Từ trong ánh mắt Hiên Bạch, cô có thể nhìn ra, anh đang giúp cô.

Cô có tài đức gì, có thể khiến anh yêu thương đến vậy. Đối mặt với cảnh tượng trước mặt, anh chẳng những không tức giận, còn một lòng nghĩ cho cô, ngay cả trong bữa ăn này.

"Có câu này, tớ không biết có nên hỏi không" Tô Y Thu dè dặn nhìn mọi người.

"Không sao, T Thu, đều là người quen cả mà, cậu có chuyện gì muốn nói thì cứ nói thoải mái" Doãn Băng Dao nói.

"Tớ nghe Đồng Bội nói, Hiên Bạch là mối tình đầu của cậu"

"Chuyện này...." Thẩm Hiên Bạch khẽ cười.

"Tớ thấy tình cảm giữa hai người vẫn rất tốt. Tại sao hai người không quay lại với nhau? anh Bằng và Hiên Bạch là anh em họ, nếu tương lai hai đôi chúng ta đều kết hôn, vậy không phải quan hệ giữa cậu và tớ sẽ chuyển sang thành chị em dâu sao, hì hì"

Tô Y Thu nở nụ cười ngọt ngào, giơ tay kéo Ngự Giao, "anh Bằng, em nói vậy có đúng không?"

Doãn Băng Dao thiếu chút nữa bị những lời nói của cô làm cho bị sặc.

Khóe miệng Ngự Giao khẽ nhếch lên, "Đúng vậy"

Anh nghiêng đầu nhìn nụ cười cứng đờ nơi khóe môi của Băng Dao, anh muốn nhìn xem cô sẽ phản ứng ra sao.

"Bây giờ tớ và Hiên Bạch là bạn tốt, chuyện quá khứ hãy để nó qua đi" Doãn Băng Dao buông đũa xuống, lau qua miệng nói.

Thẩm Hiên Bạch tiếp lời cô, "Đúng vậy, thực ra làm bạn cũng tốt"

Hai người nhìn nhau cười, giữa bọn họ có một loại ăn ý khó nói thành lời, sự ăn ý này đã được tạo thành từ thời học cấp ba.

Dường như Ngự Giao rất hài lòng với câu nói này của cô, nhưng lại không hài lòng với vẻ mặt liếc mắt đưa tình của bọn họ.

Sau khi ăn xong, bốn người rời khỏi nhà ăn.

"Băng Dao, anh đưa em về"

"Không cần đâu, em còn có việc, anh về trước đi, em tự về được rồi" cô không muốn Thẩm Hiên Bạch biết nơi cô đâng ở.

Lúc đầu là Thẩm Ngạn Bằng đưa Tô Y Thu về. Nhưng sau khi biết mình và Thẩm Hiên Bạch cùng đường, y thu liền nói với Ngự Giao, "Anh Bằng, anh bận rộn như vậy không cần đưa em về đâu, trùng hợp em và Hiên Bạch cùng đường, em ngồi xe anh ấy về cũng được"

Tô Y Thu luôn cẩn thận e dè với Ngự Giao, cô sợ bạn thân không cẩn thận nói sai điều gì đó, hoặc sợ mình sẽ khiến anh thấy phiền phức.

"Vậy cũng được. Hiên Bạch, làm phiền cậu rồi"

"Sau này Y Thu chính là chị dâu em, không có gì gọi là phiền hết"

Doãn Băng Dao kéo cao cổ áo, "Vậy em đi trước đây, mọi người đi đường cẩn thận nha"

Cô đi về hướng ngược lại, đây không phải con đường về nhà, nhưng cô muốn nhanh chóng thoát khỏi cảm giác bị đè nén này.

Mặc dù trong lòng cô tự nhủ với mình, đây chỉ là chuyện bình thường, nhưng không tránh khỏi việc đau lòng.

Lãng đãng đi trên đường, Doãn Băng Dao ngẩng đầu nhìn những ngọn đèn ấp áp của những gia đình hai bên đường. Nếu mẹ còn sống, chắc chắn cô cũng có một ngôi nhà ấm áp như vậy. Đưa mắt nhìn ngã ba đường trước mặt, trong lòng chợt có một cảm giác chua xót.

Không phải là đường về nhà, cũng không có nơi nào là nhà....

Chiếc xe thể thao phía sau Doãn Băng Dao đột nhiên bấm còi, cô tưởng mình chặn đường của người khác, vì thế vội vàng đi sát vào lề đường. Nhưng tiếng còi kia mãi không dứt, cô quay đầu lại, nhìn thấy một chiếc xe thể thao đắt tiền số lượng có hạn, và người đàn ông lạnh lùng ngồi sau vô lăng - Ngự Giao

Anh dừng xe, mở cửa, lạnh lùng nói: "Lên xe"

Cô đứng im tại chỗ, do dự.

Anh không kiên nhẫn, lên tiếng giục: "Tôi bảo cô lên xe"

"Tôi tự về được, không cần làm phiền tới anh, cảm ơn" cô quyết định, xoay người rời đi

Ngự Giao lái xe theo, không nhanh không chậm chạy sát bên cạnh cô.

"Đã muộn như này rồi cô còn muốn đi đâu? Đường này cũng đâu phải đường về nhà?"

Bước chân cô cứng đờ, xoay người nhìn về phía anh. Dưới ánh đèn mờ nhạt, cô nở nụ cười thê lương, "Ngự Giao, vậy anh nói cho tôi biết, đâu mới là đường về nhà?"

Ngự Giao tròn mắt nhìn một lúc, nhận ra niềm bi thương trong đáy mắt cô.

"Là trở về ngôi nhà đó sao? Không, đó không phải là nhà, đó là địa ngục"

"Tùy cô nghĩ sao cũng được, nhưng tôi cảnh cáo cô, lập tức lên xe cho tôi" Anh cố gắng kiềm chế lửa giận.

Doãn Băng Dao mở cửa xe, ngồi lên xe.

Mỗi lần đối diện với tình huống gay gắt như vậy, cô đều thỏa hiệp.

Mục đích của anh ta, là muốn nhìn thấy cô hèn mọn, muốn cô trở thành người phụ nữ đê tiện nhất.

Ngồi lên xe, Doãn Băng Dao nhìn thẳng phía trước, lạnh lùng hỏi, "Tối nay chắc anh rất vừa lòng?"

Khóe miệng anh cứng lại, quay đầu xe về hướng ngược lại, "Cô biết hết rồi sao"

"Đúng vậy, tôi biết anh muốn làm tôi khó xử"

"Nhưng xem ra tôi đã quá coi thường cô, chẳng những cô không cảm thấy khó xử, ngược lại rất thích thú, quả nhiên là thứ đàn bà đê tiện"

Mỗi lời anh nói đều như những mũi dao đâm sâu vào trái tim cô.

Doãn Băng Dao im lặng, hít sâu một hơi.

Rốt cuộc cô đã biết mình thua ở đâu. Từ khi vừa mới bắt đầu, lòng của cô đã rơi vào tay giặc, cho nên bay giờ, mỗi một câu nói của anh, thậm chí mỗi một ánh mắt của anh đều có thể xúc phạm tới cô. Nhưng không sao, cô sẽ học cách đón nhận, đến khi trái tim từ từ chết lặng, đến khi không còn cảm giác đau đớn nữa mới thôi.

Ngự Giao đưa Doãn Băng Dao trở về, anh cũng xuống xe đi lên lầu cùng cô. Lấy chìa khóa mở cửa, nhìn thấy hai người đàn ông khôi ngô đứng trước cửa, cô lắc đầu bất đắc dĩ, thật không biết mấy người này được làm bằng gì, một ngày 24h đều đứng ở đây, chẳng lẽ không cảm thấy mệt mỏi sao?

Cô không buồn đưa mắt nhìn hai "thần giữ cửa" mở cửa bước vào.

Nhẹ nhàng bước lên lâu, lặng lẽ mở cửa phòng Doãn Lăng Diệc, nhìn em khuôn mặt say ngủ của em trai, trong lòng cảm thấy vui mừng.

Đóng cửa lại, Doãn Băng Dao trở lại phòng của mình, nghe tiếng nước chảy rào rào trong phòng tắm.

Một lát sau, Ngự Giao quấn chiếc khăn tắm trên hông đi ra, mấy sợi tóc trên đầu vẫn ướt bết lại trên trán.

Nhìn thân hình cao lớn của anh ta, cô liền tránh sang một bên, sau đó lấy áo ngủ đi vào phòng tắm.

Tắm rửa sạch sẽ ra, Doãn Băng Dao sợ hãi đi đến bên giường, cô biết, mõi lần anh ta tới đây đều là để tra tấn cơ thể cô. Nhưng khi cô trèo lên giường, cũng không thấy anh ta có phản ứng gì. Cô nghe thấy tiếng hít thở đều đều, thì ra là ngủ rồi.

Doãn Băng Dao cẩn thận nhẹ nhàng nằm xuống bên cạnh anh, sợ động tác của mình sẽ đánh thức anh ta.

Cô nín thở, cảm giác tim mình đang đập thình thịch.

Ngủ cùng người đàn ông này, quả thực như ngủ cùng sói, cảm giác sợ hãi, giống như nằm bên cạnh mình là một tên ác ma.

Không biết bao lâu sau, khi chắc chắn Ngự Giao đã ngủ say, cô mới dám yên tâm nhắm mắt lại ngủ.

Cô cho rằng, đêm nay bình yên trôi qua.

Đâu ngờ, nửa đêm, bên cạnh có một tiếng động nhỏ, cô lập tức tỉnh lại.