"Hoan Hoan, sao em lại đến đây?" Doãn Băng Dao kinh ngạc nhìn người đứng ngoài cửa, là cô em gái cùng cha khác mẹ, Doãn Hoan Hoan.
"Chị, em đến thăm chị và Lăng Diệc"
Doãn Hoan Hoan năm nay mười bảy tuổi, không chán ghét chị em Doãn Băng Dao giống mẹ cô bé.
Mỗi lần Doãn Băng Dao về nhà lấy tiền sinh hoạt phí, chỉ có Doãn Hoan Hoan hòa nhã thân thiện với cô, cho nên Băng Dao cũng rất hoan nghênh cô bé, chỉ cảm thấy kỳ lạ sao Hoan Hoan lại biết nơi này.
Dẫn Hoan Hoan vào nhà, Doãn Băng Dao rót cho cô bé một ly nước, "Sao em biết chỗ này?"
"Là mẹ nói với em."
Nghĩ đến Thi Lục Đình, nụ cười trên mặt Doãn Băng Dao liền cứng ngắt.
Doãn Hoan Hoan vội vàng nói: "Chị đừng hiểu lầm, hôm nay em đến đây không có ý gì, lần trước mẹ em hiểu lầm chị, hôm nay em tới xin lỗi chị"
Doãn Băng Dao cười khẽ: "Không sao đâu"
"Em có nghe mẹ nói, bạn trai chị rất giàu có, em thực sự cảm thấy mừng cho chị"
"Hì hì..." Doãn Băng Dao xấu hổ cười cười.
Người khác nhìn vào, chỉ thấy đây là khu nhà cao cấp, cuộc sống rất thoải mái sung sướng. Nhưng đâu ai biết những đau khổ, ấm ức và sự căn rứt lương tâm trong lòng cô.
"Chị, món cải xào xong rồi" Doãn Lăng Diệc nhìn thấy Doãn Hoan Hoan, bước chân liền dừng lại, vẻ mặt hoảng sợ.
"Lăng Diệc" Doãn Hoan Hoan gọi tên cậu, cô sinh sau Doãn Lăng Diệc một tháng, nhưng cô chưa bao giờ gọi Doãn Lăng Diệc là anh, đơn giản là vì đầu óc chậm phát triển của cậu.
Doãn Băng Dao kéo em trai ngồi xuống bên cạnh, "Hoan Hoan tới thăm chúng ta..."
Doãn Lăng Diệc ngồi bên cạnh chị mình nhưng không lên tiếng, chỉ cúi đầu. Cậu sợ tất cả mọi người trong nhà họ Doãn, ngoài trừ Doãn Băng Dao.
"Dạo này sức khỏe của bố không được tốt lắm, mọi người có về thăm bố không?" Doãn Hoan Hoan hỏi.
Doãn Lăng Diệc nắm chặt cánh tay chi gái, Doãn Băng Dao dự nói: "Xem tình hình thế nào đã"
Cô rất nhớ bố, nhưng chắc gì bố đã nhớ cô. Trở về nhà họ Doãn, có lẽ chỉ là tự rước nhục vào mình mà thôi.
Lúc ba chị em trò chuyện, bên ngoài vang lên tiếng chuông cửa, Doãn Băng Dao vội vàng đứng lên: "Giờ mới nhớ ra chị còn việc phải làm, Hoan Hoan em ở lại đây chơi ăn cơm với Lăng Diệc, tối chị về"
Chuyện gì cũng có thể chậm trễ, nhưng chuyện liên quan đến Ngự Giao tuyệt đối không thể chậm trễ. Nếu không hậu quả sẽ rất thê thảm.
Cô vội vàng mặc chiếc áo khoác, xách túi xách đi ra ngoài. Đã thấy Ngự Giao đang ngồi trong chiếc xe Bugatti Veyron chờ sẵn ở bên ngoài, cô ngồi vào trong xe, Ngự Giao liền nhíu mày.
"Sao cả người đều mùi dầu mỡ vậy?" Anh che mũi nói.
"Tôi, tôi đi thay bộ quần áo khác." Ngồi xuống cạnh Ngự Giao, Doãn Băng Dao căng thẳng nói.
Cô không ngẩng đầu lên nhìn, nhưng có thể cảm nhận được hơi thở trên người anh ta.
Thực ra có nhiều khi, cô rất sợ hãi ánh mắt của người đàn ông trước mặt, ánh mắt thâm thúy trên gương mặt hoàn mỹ kia thường khiến trái tim cô đập loạn nhịp giống như ngừng thở, sẽ bất giác bị đắm chìm trong đó.
Cô không cho phép mình đắm chìm trong đôi mắt đó.
"Thôi, không cần, cứ để vậy đi. Tối nay tôi sẽ giới thiệu cho cô làm quen với một người, chắc chắn cô sẽ cảm thấy thích người đó." Khóe miệng lạnh lùng âm trầm khẽ cong lên, trong đôi mắt cũng hiện lên nụ cười thích thú.