Làm người tình bí mật của Ngự Giao, mặc dù luôn bị lương tâm lên án. Nhưng bây giờ cô không còn giống như ngày trước, không cần phải ăn nói khép nép khi về nhà xin tiền bố, cũng không cần phải lo lắng chuyện cơm ăn áo mặc cho em trai.
Trong lòng cô tự giễu, chẳng trách trong xã hội bây giờ lại có nhiều người phụ nữ muốn làm tiểu tam (1) như vậy.
(1) Tiểu tam: Chỉ kẻ thứ ba chuyên phá hoại hạnh phúc gia đình người khác
Tuy cần vật chất nhưng nếu có thể, cô hoàn toàn không cần những thứ này. Cho nên, cô luôn cố gắng tự lập, muốn tìm một công việc tốt không cần sống dựa dẫm vào bất kỳ ai.
Cả ngày hôm nay Doãn Băng Dao đều đi tìm việc. Lúc chập tối trở về nhà, thấy trước cửa có đặt một đôi giày nữ. Nhìn kiểu dáng đôi giày cô có thể biết người tới là ai, chính là Thi Lục Đình!
Trong lòng đột nhiên cảm thấy không ổn, giày còn chưa kịp thay vội vàng chạy vào nhà, "Lăng Diệc! Lăng Diệc"
"Ồ, cô về rồi" Một giọng nữ ung dung đầy kiêu căng vang lên.
Doãn Băng Dao ngoảng đầu lại liền thấy Thi Lục Đình đang bắt chéo chân ngồi ở trên sofa, nhàn nhã uống nước.
"Sao Dì lại tới đây?"
Dù sao bây giờ bà ta cũng là vợ của bố cô, dù bà ta có làm chuyện xấu gì thì cũng là trưởng bối của cô, cho nên Doãn Băng Dao vẫn tôn trọng gọi bà ta một tiếng dì.
"Tôi không thể tới được sao?" Thi Lục Đình đặt ly nước xuống, vênh váo đứng lên, liếc xéo Doãn Băng Dao, "Đứa em trai ngu ngốc của cô hỏi gì cũng nói không biết, vì vậy tôi phải đành phải đợi cô về "
Lăng Diệc? Doãn Băng Dao cả kinh, định chạy lên lầu tìm em trai.
"Chị... ưm.... em sợ lắm...." Từ trong góc phòng truyền ra một giọng nói rất nhỏ.
Cô dừng lại, nhìn thấy Doãn Lăng Diệc đang ngồi trong góc ôm đầu. Trong lòng nhói đau, cô bước nhanh về phía trước ôm em trai vào lòng, "Đừng sợ, có chị ở đây rồi"
Nhìn cảnh tượng như vậy, Thi Lục Đình khịt mũi cười một tiếng.
Doãn Băng Dao quay đầu trừng mắt nhìn bà ta, gằn từng chữ, "Mời bà ra khỏi nhà tôi ngay"
"Ồ, những lời này hình như là để tôi nói mới phải."
"Bà có ý gì?" Doãn Băng Dao không hiểu.
"Con ranh thối tha, mày lấy đâu tiền mua căn nhà này, nhất định là bố mày mua cho. Doãn Băng Dao, mày có nhớ từng nói với tao câu gì không? Mày nói đợi đến khi mày học năm thứ tư sẽ không dùng một đồng tiền nào của chúng tao, không phải mày có bản lĩnh lắm sao? Tại sao còn bảo bố mày giấu tao mua nhà cho chị em mày, may mà tao luôn để mắt đến hai chị em mày"
Doãn Băng Dao thấy không cần phải giải thích: "Nhà này không phải do bố tôi mua"
"Nói dối! Mày lấy tiền ở đâu ra? Tao không tin, hai chị em mày lập tức dọn ra khỏi đây, trở lại căn nhà cũ nát kia." Thi Lục Đình thẹn quá hóa giận. Tiến lên kéo hai chị em cô.
Bà ta luôn nghi ngờ chồng mình lén đưa tiền cho hai đứa con riêng.
"A! Chị!" Doãn Lăng Diệc trốn trong lòng Doãn Băng Dao, không dám ngẩng đầu nhìn Thi Lục Đình.
"Dừng lại ngay." Một giọng nam trầm thấp mạnh mẽ, uy nghiêm vang lên.