Lang Long uống cạn rượu trong ly, an ủi Phạm Khiết Phàm cũng là an ủi chính mình, "Thật ra cậu không nên đau khổ, hai người bọn họ là trời sinh một cặp, tớ tin rằng trong giây phút mỗi người trong chúng ta chào đời, chắc chắn cũng có một người được sinh ra để làm nửa kia, chỉ là chúng ta chưa tìm ra mà thôi, phải trải qua rất nhiều sóng gió mới có thể tìm ra người đó. Phạm Khiết Phàm, cậu nhất định sẽ tìm ra người đàn ông của mình"
Phạm Khiết Phàm cười khanh khách: "Thật không?"
"Tất nhiên"
"Vậy cậu cũng nhất định sẽ tìm được"
"Vì có thể tìm ra một nửa thực sự của chúng ta, cạn ly"
Uống cạn ly rượu, Phạm Khiết Phàm không kìm được khóc, cô đột nhiêng ngẩng gương mặt đầy nước mắt nhìn Lang Long, "Long, cậu nói xem có phải ông trời đang cố ý hành hạ chúng ta không?"
Lang Long đưa tay lau nước mắt cho Phạm Khiết Phàm, anh biết so với mình chắc chắc Phạm Khiết Phàm còn đau khổ hơn rất nhiều, từ hồi còn đi học cô đã yêu Giao, nhiều năm trôi qua, nhìn cậu ấy kết hôn, nhìn cậu ấy quan hệ mập mờ với người khác nhưng vẫn một mực lặng lẽ yêu.
"Mỗi người luôn có những nỗi đau khổ riêng, cho nên không phải vừa rồi tớ đã nói rồi sao? Có thể là cậu yêu lầm người rồi, bởi vì người đó không phải là một nửa dành cho cậu"
Phạm Khiết Phàm bật cười "hì hì" đau khổ: "Tại sao cậu có thể nói thản nhiên như vậy, chẳng lẽ trong lòng cậu không đau sao?"
"Đau, tất nhiên là đau" Lang Long gật đầu, "Nhưng tớ là đàn ông, làm sao có thể dễ dàng rơi nước mắt"
Xiết tay thành nắm đấm khẽ đánh vào lồng ngực anh, nói: "Đàn ông và đàn bà có gì khác nhau, những chuyện đàn ông các người có thể làm tớ cũng có thể làm"
"Vậy thì đúng rồi, cho nên cậu phải kiên cường lên, đừng khóc"
"Được rồi, không khóc" đưa tay tự lau những giọt nước mắt trên mặt mình. Phạm Khiết Phàm cố nén nước mắt, gượng cười: "Cậu nói xem cũng thật kỳ lạ, hai chúng ta quen biết nhiều năm như vậy, thực ra cậu cũng không kém gì Giao, hơn nữa phụ nữ theo đuổi cậu cũng rất nhiều, còn tớ cũng không xấu xí. Tại sao từ đầu tới cuối tớ chỉ yêu Giao, cậu lại chỉ yêu người yêu của Giao? thật kỳ lạ"
"Cậu không nói tớ cũng không nghĩ ra, cậu nói đúng đó" Lang Long suy nghĩ một lát, cười cười, "Có thể sóng điện của hai chúng ta không cùng tần số"
"Ha ha, đúng, sóng điện không cùng tần số..."
Nâng ly uống cạn, Phạm Khiết Phàm hơi ngà ngà nhìn anh hỏi: "Long, cậu vừa mới nói, chắc chắn tồn tại một nửa thuộc về mình, chỉ là có người cả đời không thể gặp được, hoặc phải trải qua muôn vàn sóng gió mới có thể gặp được. Như vậy liệu có khi nào chúng ta gặp được một nửa của mình, nhưng lại không nhận ra không?"
Lang Long suy tư giây lát, gật đầu đồng ý: "Tớ nghĩ rất có thể có khả năng này"
"Thật không?"
"Ừm"
"Long, nếu không như vậy đi" Phạm Khiết Phàm uống hơi nhiều, nhất thời kích động đưa ra ý kiến, "Hai chúng ta thử yêu nhau xem thế nào?"
Lang Long kinh ngạc.
Nhìn dáng vẻ không thể nào tin của Lang Long, cô đang chuẩn nói gì đó, Lang Long lại thoải mái gật đầu, "Được, không thành vấn đề"
Lần này đến phiên Phạm Khiết Phàm bất ngờ, "Thật?"
"Ừm, Giao và Băng Dao yêu nhau, chúng ta không thể nào có cơ hội, cho nên chúng ta hãy thử yêu nhau, chỉ cần không xảy ra chuyện gì, an ủi lẫn nhau để quên hai người bọn họ cũng là một cách tốt"
"Cứ quyết định như vậy đi"
"Vì sự hợp tác của chúng ta, cạn ly"
"Cạn ly, hợp tác vui vẻ"
"Hợp tác vui vẻ"
***
Sau khi uống thuốc, cơ thể Băng Dao hồi phục trở lại bình thường, cuối cùng cô có thể đi ra ngoài cảm nhận ánh sáng mặt trời ấm áp bên ngoài, hút thở bầu không khí trong lành, lấy lại cuộc sống yên bình trước đây.
Chỉ là, Ngự Giao rất ít tới những mỗi ngày anh đều gọi điện thoại. Chiều này chỉ có Doãn Băng Dao và Tiết Tiểu Diệc ăn cơm, tất cả trở lại như những ngày trước đây, hai mẹ con tiếp tục cuộc sống của mình.
Tiết Tiểu Diệc hỏi, "Noãn, sau này con có thể gọi mẹ là Băng Dao không? Mọi người đều gọi mẹ như vậy"
Doãn Băng Dao suy nghĩ giây lát, "Tất hiên là có thể" cô vươn tay xoa gáy cậu bé, "Nhóc con này, có ai dám gọi thẳng họ tên của mẹ mình như vậy"
"Người ta cảm thấy gọi như vậy thân thiết hơn chứ sao"
"Được rồi, tùy con" dù sao hiện giờ tất cả mọi người đều đã biết thân phận của cô.
"Băng Dao, chúng ta vẫn phải rời đi sao?"
Doãn Băng Dao hơi khựng lại, mấy ngày trước sau khi lấy được số tài liệu kia cô từng nói với Tiểu Diệc muốn rời khỏi nơi này, cũng đã quyết định sẽ ra đi. Nhưng bây giờ....
"Mẹ không bỏ được chú Thẩm phải không?"
Cô không lên tiếng.
"Đừng có xấu hổ, con biết Băng Dao sẽ lấy chú Thẩm đúng không?"
Câu hỏi này thật sự khiến Băng Dao rất khó trả lời, thật ra đối với tương lai của mình và Ngự Giao, chính cô cũng không biết, không biết tương lai sẽ xảy ra chuyện gì. Nhưng cô khẳng định tình yêu giữa hai người, trong lòng hoàn toàn không có nghi ngờ.
Nhưng Y Thu cũng rất yêu Giao, bọn họ thật sự có thể ly hôn không? Cô không biết, thật sự không biết...
Nhưng cô hoàn toàn không quan tâm tới cái gọi là danh phận gì đó.
"Tiểu Diệc, chuyện người lớn con đừng hỏi, mấy hôm nữa mẹ sẽ dẫn con đi gặp một số người"
"Là ai ạ?" Tiết Tiểu Diệc lập tức bị thu hút, cuối cùng không còn hỏi những câu khiến cô không biết trả lời như thế nào.
"Dẫn con đi gặp ông ngoại" nghĩ tới bố, bờ môi nở nụ cười, nhưng trong lòng lại lo lắng, không biết ông có tiếp nhận được hình dáng hiện giờ cảu cô không? Ông có nhận ra cô không?
"Con có ông ngoại?" Tiết Tiểu Diệc kinh ngạc trợn to hai mắt.
"Đúng vậy, mẹ sẽ dẫn con đi gặp ông ngoại. Tiểu Diệc sẽ nhanh chóng được gặp những người thân khác, con có vui không?"
"Vui ạ, vui lắm ạ" Tiết Tiểu Diệc vui sướng vỗ tay hoan hô
"Được rồi, mau ăn cơm đi"
"Vâng"
Thật ra người cậu muốn gặp nhất là bố. Nhưng từ lần trước mỗi khi nhắc tới bố, Băng Dao sẽ không vui thậm chí còn rơi nước mắt, nên cậu không dám hỏi những câu về bố. Mỗi tối cậu đều mơ thấy bố, nhưng bóng dáng trong mộng rất mơ hồ. Lại không dám nói với Băng Dao, thật sự cậu rất muốn gặp bố.
Bởi vì không muốn khiến Băng Dao không vui, cậu biết Băng Dao nhất định có nỗi khổ riêng, cậu sẽ kiên nhẫn chờ đợi, đợi mẹ nói cho cậu biết, bố là ai.
Doãn Băng Dao không biết những suy nghĩ ngày trong lòng con trai, thật ra cô cũng rất muốn nói cho con trai biết sự thật, nhưng tất cả mọi chuyện vẫn chưa chắc chắn, ngộ nhỡ Y Thu không từ bỏ, hơn nữa trong lòng cô vẫn rất mâu thuẫn. Vì Y Thu, vì không muốn phá hoại hôn nhân của cô ấy, có lẽ cô sẽ từ bỏ sẽ rời đi, nhưng tình yêu đối với Ngự Giao sẽ mãi mãi không phai mờ. Bây giờ cô không muốn cho Tiểu Diệc hi vọng, để sao đó niềm hi vọng đó vỡ tan tành.