Tiết Tiểu Diệc quay đầu, đưa tay bàn tay nhỏ bé ra đập ba cái vào bàn tay to lớn của Ngự Giao, vẻ mặt nghiêm túc: "Chú yên tâm, cháu hứa sẽ không nói ra, hơn nữa khi trở về cháu nhất định sẽ dạy dỗ Noãn Nhi, để sau này mẹ đối xử với chú Thẩm tốt hơn."
Ngự Giao không nhịn được bật cười
"Oa! Chú Thẩm cười nha"
Anh ngẩn người, tuy ở trước mặt Tiết Tiểu Diệc biểu hiện của anh đã điềm đạm rất nhiều, nhưng xem ra trong mắt con trai, anh vẫn là một người không thích cười.
"Cháu thích nhất là khi nhìn thấy chú Thẩm cười." Tiết Tiểu Diệc cũng cười, má trái hiện lên lúm đồng tiền, giống y má lúm đồng tiên trên má trái của Ngự Giao.
Từ trong balô, cậu nhóc lấy ra một tờ giấy A4, đưa tới trước mặt Ngự Giao: "Chú nhìn xem"
"Đây là cái gì?"
"Là tranh cháu vẽ."
Ngự Giao vừa lái xe vừa tranh thủ nhìn bức tranh mấy lần, bức tranh vẽ bằng bút chì mầu, nét bút xiêu xiêu vẹo vẹo, phắc họa một người mặc đồ vest, phía trên đầu viết hai chữ “Chú Thẩm"
Ngự Giao cười cười "Cái này... là vẽ chú sao?"
"Vâng, cháu vẽ có giống không?"
Ngự Giao nhìn bức tranh mấy lần, kiểu tóc và trang phục trên bức tranh đúng là rất giống, nhưng giữa hai hàng lông mày hình như còn vẽ thêm chữ "xuyên" (chữ xuyên trong tiếng Trung nó thế này nhé bà con 四). Anh suy tư một lát hỏi: "Tại sao cháu vẽ chú nghiêm túc vậy, còn nhăn mày nữa, chú nhìn đăm chiêu ủ rột thế sao?"
Bức vẽ này rất thú vị, gương mặt anh trong bức tranh cực kỳ chán chường mặt ủ mày chau.
"Vâng ạ, chú rất ít cười, hôm nay cô giáo nói chúng cháu vẽ người mình yêu quý nhất, cháu liền vẽ chú. Cháu rất muốn vẽ gương mặt chú khi cười, vì khi chú cười rất đẹp trai, Tiểu Diệc rất thích. Nhưng bình thường chú rất ít khi cười"
"Vậy.... sau này mỗi khi ở trước mặt cháu, chú sẽ thường xuyên cười có được không?" Ngự Giao hỏi.
"Hay quá, tất nhiên là được ạ" Tiết Tiểu Diệc vỗ tay hoan hô
"Bức tranh này cho chú đi, lần sau cháu hãy vẽ chú cười."
"Vâng" Cậu nhóc gật đầu như gà mổ thóc.
Hai người cùng dùng cơm trưa, Ngự Giao rất vui vẻ rất hạnh phúc. Nhưng thời gian hạnh phúc luôn rất ngắn ngủi, anh cảm giác hai tiếng đồng hồ chỉ giống như một cái chớp mắt. Vì vậy khi đưa Tiểu Diệc về nhà trẻ vẫn lưu luyến không rời. Khi còn lại một mình, trong lòng dâng lên cảm giác chua xót.
Có lẽ, đây là lần cuối cùng anh ăn cơm cùng Tiểu Diệc....
Ngự Giao ngồi trong xe, lấy bức tranh Tiểu Diệc vẽ ra ngắm, nước mắt liền chảy xuống.
Băng Dao, Tiểu Diệc, anh không muốn từ bỏ em và con, nhưng ngoài việc buông tay, anh còn có thể làm được gì....
***
Tuy hai căn hộ ở sát vách nhau, nhưng mấy ngày nay, hai người rất ít khi chạm mặt nhau. Ngự Giao biết, Băng Dao đang cố ý tránh né anh. Mà anh cũng không muốn tìm cách quấy rầy cô, nghe nói Tô Y Thu đánh cô một bạt tai, anh thật sự rất áy náy, áy náy mình đã mang tới những phiền phức và đau khổ cho cô.
Ngự Giao ngồi trong phòng đọc sách, chỉnh sửa lại tài liệu trong máy vi tính, tiếp đó lưu toàn bộ tài liệu vào một chiếc CD trắng. Sau khi chuẩn bị xong, Ngự Giao cầm chiếc CD trầm tư. Bên trong chiếc đĩa này, là những tài liệu Dương Tuyết Hoa muốn có.
Băng Dao, có phải khi anh đưa cho em chiếc đĩa này, em sẽ được tự do, em sẽ vui vẻ? Đến giờ phút này, Ngự Giao có hơi do dự.
Nếu như đem giao chiếc CD này cho Băng Dao, cô ấy nhất định sẽ đưa cho Dương Tuyết Hoa, sau đó lập tức rời khỏi nơi này, mang theo Tiểu Diệc một lần nữa biến mất hoàn toàn trong thế giới của anh. Làm như vậy, chắc cô sẽ vui vẻ, dù sao bị người khác không chế cảm giác sẽ rất khó chịu. Hơn nữa chắc chắn cô ấy đã sớm muốn rời khỏi anh, vì cô hận anh như vậy mà.
Nếu như không đem thứ này giao cho cô ấy, hoặc thêm một thời gian nữa mới giao cho cô ấy, như vậy thời gian bọn họ còn gặp nhau sẽ nhiều hơn, anh cũng có thể cùng Tiểu Diệc dùng cơm thêm vài lần.
Ngự Giao vò tóc, lấy một điếu thuốc ra châm. Ẩn sau làn khói trắng, đôi mắt thâm thúy như nước biển hiện đầy ưu sầu. Khi điếu thuốc cháy hết là lúc anh đưa ra quyết định cuối cùng. Ngự Giao anh từ trước tới giờ luôn nói một là một hai là hai, nhưng mỗi khi đối diện với chuyện liên quan tới Băng Dao, sẽ trở nên yếu đối thiếu quyết đoán.
Dụi tàn thuốc vào gạt tàn, trong đôi mắt Ngự Giao lóe lên sự lạnh lùng quét sạch nỗi ưu sầu khi nãy. Cầm chiếc đĩa trên bàn, đi tìm Doãn Băng Dao.
Ở phòng bên, Doãn Băng Dao đang dỗ con trai ngủ.
"Tiểu Diệc mau ngủ đi, ngày mai còn phải dậy sớm đấy."
"Con muốn nghe chú Thẩm kể chuyện cổ tích."
Trong lòng Băng Dao đau đớn vô cùng, miễn cưỡng cười cười "Chẳng lẽ chú Thẩm kể chuyện cổ tích hay hơn mẹ sao?"
Tiết Tiểu Diệc suy nghĩ, hỏi: "Mẹ muốn nghe sự thật à?"
"Tất nhiên."
Cậu bé nằm trong chăn, cười hì hì nói: "Tất nhiên mẹ kể chuyện cổ tích hay hơn rồi, nói thật, chú Thẩm kể chuyện cổ tích không hay bằng mẹ."
Nhìn vẻ mặt đáng yêu của con trai, cô không nhịn được cười, "Như vậy là được rồi, mau nhắm mắt lại, mẹ kể chuyện cổ tích cho con nghe."
"Nhưng con muốn nghe chú Thẩm kể chuyện cổ tích..."
"..."
"Tuy chú Thẩm kể chuyện cổ tích không dịu dàng bằng mẹ, không tình cảm như mẹ. Nhưng giọng nói của chú ấy rất dễ nghe, hơn nữa chủ yếu là con thích chú Thẩm, con muốn gặp chú ấy..."
Tâm trạng vừa tốt lên, một lần nữa lại rơi vào trạng thái u ám. Doãn Băng Dao cụp mắt thở dài.
Đúng là hai cha con, chỉ nhìn nét mặt thôi cũng đủ khiến trái tim cô khổ sở. Cô không đành lòng để Tiểu Diệc thất vọng, cô cũng cảm giác được chuyện mình ngăn cản hai cha con gặp nhau là rất ích hỷ, nhưng... cô...."
"Mẹ? Mẹ không vui sao?"
"Không, làm gì có"
Tiết Tiểu Diệc vội vàng dụ dỗ: "Được rồi, con nghe lời mẹ, con lập tức nhắm mặt lại ngủ, Noãn Nhi đừng giận. Nếu không Tiểu Diệc sẽ không ngoan đâu."
"Ừm, Noãn Nhi không giận." Cô không có tư cách giận con trai, con trai không làm gì sai hết, người sai là cô. Tất cả đều do chính cô tự tạo thành. Cúi người, nhẹ nhàng đặt một nụ hôn chúc ngủ ngon lên trán Tiểu Diệc.
"Con trai cưng, ngủ ngon."
"Mẹ cưng, ngủ ngon."
Doãn Băng Dao vẫn ngồi bên cạnh giường con trai, cho đến khi cậu bé ngủ say mới lặng lẽ đứng dậy, rời khỏi phòng. Tắt đèn, khi cánh cửa nhẹ nhàng đóng lại, cũng là lúc Tiết Tiểu Diệc mở mắt ra.
Cậu ngồi dậy, xuyên qua bóng tối nhìn chằm chằm vào cánh cửa đóng chặt, thở dài. Noãn Nhi, chắc chắn mẹ cũng rất thích chú Thẩm, bởi mỗi khi nhắc tới chú Thẩm sắc mặt mẹ lập tức thay đổi, nhưng tại sao mẹ lại không thích thú ấy tới nhà mình?
Tiết Tiểu Diệc vô cùng khó hiểu, lại thở dài một hơi, ngã người xuống giường trùm kín chăn, lúc này mới nhắm mắt lại yên tâm ngủ.
Sau khi rời khỏi phòng ngủ của con trai, Doãn Băng Dao liền đi tắm, vừa từ phòng tắm bước ra thì nghe thấy tiếng chuông cửa.