Trên đường tới bệnh viện, trong đầu Tô Y Thu vẫn văng vẳng lời nói của mẹ chồng.
"Trong những gia tộc chúng ta, phụ nữ sinh con là một chuyện rất quan trọng, con nhất định phải hiểu được câu mẹ quý nhờ con"
Tô Y Thu nhìn ra ngoài cửa sổ nhìn cảnh vật hai bên đường chạy vun vút về phía sau, trong lòng lo lắng bất an. Nếu như không mang thai, cho dù Ngự Giao không ly hôn với cô thì người nhà họ Thẩm cũng sẽ không cần một người không biết sinh đẻ. Trong lòng dâng lên một thứ cảm xúc chua xót nói không ra lời.
Đến cửa bệnh viện Tô Y Thu bảo người tài xế về nhà trước, sau đó ôm nỗi lo sợ bất an đi vào bệnh viện, tìm vị bác sĩ lần trước khám cho cô. Lấy số xong, cô ngồi đợi đến khi trong phòng làm việc của bác sĩ không còn ai mới đi vào
"....Bác sĩ còn nhớ tôi không? Mấy ngày trước tôi có tới đây khám thai"
"Ừ, tôi nhớ" Người bác sĩ trung niên cười vui vẻ nói.
"Lần trước bác sĩ có nói với tôi về chuyện thụ tinh nhân tạo, bây giờ tôi muốn làm thụ tinh nhân tạo được không?" Cô dè dặt nhìn người bác sĩ nói ra nỗi lòng của mình.
Nữ bác sĩ gật đầu "Tất là được, chỉ cần cô xuất trình giấy đăng ký kết hôn cùng với giấy chứng nhận vô sinh"
"Phiền phức vậy sao?" Tô Y Thu hơi nhíu mày, nhưng suy nghĩ một lát cảm thấy cũng chỉ một hay loại giấy tờ mà thôi: "Chỉ cần như vậy là được sao? Có cần thêm thứ gì khác không?"
"Chỉ cần hai loại giấy tờ này là đủ rồi. Sau đó cô và chồng cô phải tiến hành làm một số kiểm tra xét nghiệm trước, sau khi kiểm tra xong cũng phải cần thời gian một đến hai tháng mới có thể tiến hành"
"Lâu như vậy à...." Tô Y Thu trầm tư.
Nếu để Ngự Giao biết là thụ tinh nhân tạo, chắc chắn anh sẽ không đồng ý, cô phải suy nghĩ tìm ra các gì đó để lừa anh tới đây kiểm tra nhưng không thể cho anh biết nguyên nhân kiểm tra.
"Chỉ cần như vậy là được sao?" Tô Y Thu hỏi
"Ừ, sau khi kiểm tra xong chỉ cần hai người ký tên nữa là xong"
"Còn phải ký tên? Sao bác sĩ không nói luôn cùng một lúc cho xong" Tô Y Thu hơi căng thẳng
"Đây đều là những trình tự thủ tục bình thường phải có ở mỗi bệnh viện"
Tô Y Thu giống như quả bóng xì hơi, phải làm sao bây giờ, chuyện thụ tinh nhân tạo này so với chuyện cho Ngự Giao uống thuốc còn khó khăn hơn gấp nhiều lần. Cô lo trái nghĩ phải, sau đó ngại ngùng nhìn về phía bác sĩ, "Nhưng.... chồng tôi bị vô sinh, cho nên có thể không cần anh ấy tới kiểm tra và ký tên được không?"
"Ý cô là muốn dùng t*ng trùng của người khác sao?"
"Ừm"
"Vậy cô phải đưa ra được giấy tờ chúng minh chồng cô bị vô sinh thì bệnh viện của chúng tôi mới có thể giúp cô tiến hành làm thụ tinh nhân tạo"
Tô Y Thu lập tức đứng bật dậy "Tại sao lại rắc rối như vậy?"
"Cô à, Bệnh viện của chúng tôi là bệnh viện chính quy của nhà nước, tất cả mọi chuyện đều phải làm theo trình tự thủ tục"
"Vậy ý bác sĩ là những bệnh viện tư có thể không cần những trình tự thủ tục rờm rà rắc rối này sao?"
"Chuyện này..."
Ánh mắt Tô Y Thu chợt sáng lên, khóe miệng khẽ cong lên mỉm cười
Có lẽ, cô vẫn còn có các khác.
Rời khỏi bệnh viện, một mình Tô Y Thu đi lang thang trên đường không mục đích, muốn thụ tinh nhân tạo cần nhiều thủ tục rắc rối như vậy.
Nếu như dùng t*ng trùng của người khác, cũng cần phải có giấy cờ chúng minh Ngự Giao bị vô sinh, phải làm sao bây giờ...
Nếu như đã dùng t*ng trùng của người khác, vậy chi bằng nhân thời kỳ rụng trúng đi tìm một người đàn ông khỏe mạnh làm "chuyện đó", sau đó mang thai như vậy sẽ đơn giản hơn.
Tô Y Thu bị chính ý nghĩ này của mình làm cho giật mình, hít sâu một hơi, vội vàng lắc đầu.
Không thể làm như vậy, tính chất của việc này không giống như thụ tinh nhân tạo bằng t*ng trùng của người khác. Nếu như bị phát hiện, cô sẽ bị coi là một người phụ nữ hư hỏng hơn nữa còn phải bội Ngự Giao trước. Cho dù có thành công, nhưng đứa trẻ sinh ra cũng không sâu nặng.
Làm như vậy cũng chỉ có thể lừa gạt được mọi người trong khoảng thời gian ngắn, sau này đứa trẻ trưởng thành thì sao đây? Không được, không được, không vạn bất đắc dĩ cô tuyệt đối không thể làm như vậy, không thể để cho người đàn ông nào ngoài Ngự Giao chạm vào cô. Tô Y Thu vò tóc, trong lòng nóng như lửa đôt.
Đúng lúc này điện thoại trong túi xách reo lên, lấy điện thoại ra nhìn là một nhân viên trong tập đoàn.
"Alo"
"Phu nhân, hôm nay Tổng giám đốc đi làm cùng Tiết Noãn Nhi, nghe nói Tổng giám đốc còn đưa con trai cô ta tới nhà trẻ. Mọi người trong công ty đang không ngừng xì xào xôn xao về chuyện này"
"Cái gì?" Tô Y Thu tức giận, cao giọng nói
"Chuyện này là thật ạ"
"Được, tôi biết rồi" Tiết Noãn Nhi cúp điện thoại, bàn tay xiết chặt chiếc điện thoại, ánh mắt lộ lên vẻ tức giận.
Tiết Noãn Nhi! Tôi từng nhắc nhở cô tránh xa chồng tôi ra, vậy đừng trách tôi độc ác! Cô phải nhanh chóng nghĩ ra biện phép, để mình mang thai đứa con của Ngự Giao.
***
Ngự Giao ngồi phía sau bàn làm việc vùi đầu xử lý một đống tài liệu, Phương Chính Đông đột nhiên gọi điện thoại tới. Anh một tay cầm tài liệu, một tay cầm điện thoại di động, "Sao cậu lại rảnh rỗi gọi điện thoại cho tớ thế"
"Là do cậu gần đây bận rộn quá thôi." Phương Chính Đông trêu nói, "Không biết ngài Tổng giám đốc tối nay có thời gian rảnh tụ họp với anh em không"
"Tụ họp gì, không phải mỗi ngày cậu đều phải ở bên cạnh Đồng Đồng yêu quý của cậu sao?"
"Đã lâu rồi mấy anh em chúng ta không gặp nhau uống rượu, hôm nay dù bận tới đâu cậu cũng phải ra ngoài gặp mọi người đó"
"Để xem, có thời gian không đã."
"Phạm Khiết Phàm và Lang Long đã đồng ý rồi, chỉ còn mỗi cậu thôi đó. Tối nay chỉ có bốn người chúng ta thôi không được mang theo người thân, chúng ta phải thoải mái phóng khoáng một lần giống như trước kia"
Ngự Giao để tài liệu xuống, hỏi: "Cậu định làm gì, tớ nghĩ chắc chắn cậu muốn trốn Đồng Bội kiếm cớ ra ngoài tán gái, đúng không?"
"Không phải, cậu đừng nghĩ bà xã tớ đa nghi như vậy. Hơn nữa, tớ đường đường là đàn ông con trai, muốn đi đâu chơi cần phải nói với cô ấy sao? Đàn bà con gái nên ở nhà đợi"
Ngự Giao không nhịn được cười: "Cậu muốn mạnh miệng như vậy, thì phải quản lý Đồng Bội nghiêm khắc trước khi cô ấy thành bà xã của cậu"
"Được rồi, được rồi, không tán gẫu với cậu nữa, cậu hãy nhanh chóng giải quyết công việc đi, tối nay chúng ta hẹn gặp ở chỗ cũ.
Ngự Giao liếc mắt nhìn chiếc đồng hồ đắc tiền treo trên vách tường, "Được rồi, tối nay tớ sẽ tới"
"Khi vào chúng tớ tới sẽ gọi điện thoại cho cậu"
"Ừ"
Sau khi cúp điện thoại, Ngự Giao liền cúi đầu tiếp tục giải quyết công việc. Nhung trong lòng vẫn cảm thấy kỳ lạ, tại sao hôm nay Phương Chính Đông đột nhiên hẹn mọi người ra ngoài?
Nhớ mấy hôm trước Phạm Khiết Phàm từng nói mấy người bọn họ đã lâu không gặp nhau uống rượu, sau đó hẹn mọi người ra ngoài, người đầu tiên không muốn đi chính là Phương Chính Đông, nói là muốn ở nhà bồi dưỡng tình cảm với bà xã.
Cậu ta và Đồng Bội vẫn chưa kết hôn mà dám gọi con gái nhà người ta là bà xã.
Sau khi xử lý những tài liệu quan trọng, Ngự Giao gọi điện thoại cho Tiết Noãn Nhi.
Tiết Noãn Nhi cũng vừa giải quyết xong công việc, nhìn thấy trên màn hình điện thoại di động hiện lên ba chữ "Tổng giám đốc", trái tim liền đập loạn nhịp.