Người Tình Bí Mật Của Tổng Giám Đốc Ác Ma

Chương 189: Nhớ




Cuối cùng Ngự Giao mãnh liệt ra vào nơi sâu nhất, đem chất dịch nóng chảy như nham thạch trong cơ thể anh bắn sâu vào trong cơ thể Tô Y Thu...

Sau đó, mệt mỏi gục đầu trên cơ thể cô, nhắm mắt lại giống như đang ngủ, "Băng Dao"

Hai chữ này giống như một chậu nước lạnh tạt thẳng vào người Tô Y Thu trong trời đông giá rét, lạnh thấy xương. Tâm trạng vui mừng khi nãy, giờ phút này lập tức rơi xuống vực sâu muôn trượng.

Tô Y Thu giống như một lả người, hơi cử động cơ thể liền có cảm giác giữa hai chân đau nhói, thì ra lần đầu tiên của người phụ nữ là như vậy. Quay đầu nhìn Ngự Giao đang ngủ say bên cạnh, 27 tuổi, không ngờ mãi cho đến 27 tuổi cô mới từ một cô gái trở thành một người phụ nữ.

Vươn tay cẩn thận vuốt ve từng đường nét trên khuôn mặt Ngự Giao, khuôn mặt này ánh mắt này sao lại có thể hoàn mỹ đến vậy. Khi còn nhỏ cô đã xem những bộ phim tình cảm đọc những bộ tiểu thuyết lãng mạn, từng thấy tình yêu đến chết không thay đổi, còn có những người vì người mình yêu mà chờ đợi rất nhiều năm thậm chí cả đời.

Khi đó, cô cảm thấy suy nghĩ đó rất không thực tế, không ai có thể dành thời gian cả đời để chờ đợi một người. Huống chi là người phụ nữ, dù sao tuổi thanh xuân của người phụ nữ rồi sẽ đi qua. Nhưng không ngờ bản thân lại làm được điều này, vì Ngự Giao chờ đợi đến 27 tuổi.

Tô Y Thu nhẹ nhàng thay đổi tư thế, nằm xích lại gần anh hơn để cảm nhận được từng hơi thở nam tính của anh

Cô nở nụ cười nhạt, hi vọng ngày mai tất cả mọi chuyện sẽ không giống trước đây.

Tô Y Thu không muốn nghỉ ngơi, hi vọng có thể mãi mãi ngắm nhìn Ngự Giao như vậy, nhưng cơ thể đã quá mệt mỏi, từ từ chìm vào giấc ngủ say.

***

Ngày hôm sau, ánh mặt trời chiếu vào phòng, nhìn rõ những hạt bụi đang nhảy múa trong không khí.

Ngự Giao khẽ nheo mắt, khi mở mắt ra hình ảnh nhìn thấy đầu tiên chính là gương mặt Tô Y Thu khiến anh kinh ngạc, ánh mắt lướt xuống bên dưới, cơ thể hai người không một mảnh vải.

Tối hôm qua, anh cho rằng mình đang mộng xuân, mãnh liệt ân ái với Băng Dao. Thì ra, không phải là mơ...

Cẩn thận nhớ kỹ lại, đột nhiên nhớ ra tối hôm qua bản thân đã bị hạ thuốc, loại thuốc đó tuyệt đối không đơn giản chỉ là thuốc kích thích bình thường, sau khi ăn vào không những không thể khống chế hành vi của bản thân hơn nữa còn sinh ra ảo giác.

Anh nhớ khi mới bắt đầu, nhìn thấy rõ ràng trước mắt là Tô Y Thu lập tức đẩy cô ta ra đồng thời kêu cút đi. Nhưng sau đó người anh nhìn thấy lại là Doãn Băng Dao.

Đúng vậy, trước mắt anh chính là gương mặt của Doãn Băng Dao, rõ ràng chính là Doãn Băng Dao! Nhưng bây giờ người nằm trong ngực anh lại là Tô Y Thu!

"Khốn kiếp" Ngự Giao vò tóc chửi tục một câu.

Tô Y Thu nghe thấy tiếng động, hàng lông mi đang khép chặt khẽ run lên, từ từ mở hai mắt ra. Khi tỉnh giấc nhìn thấy đầu tiên là người đàn ông mình yêu nằm bên cạnh, thì ra vô cùng hạnh phúc

"Ngạn Bằng, anh tỉnh rồi...." dịu dang cười.

Ngự Giao lạnh lùng rút cánh tay đang bị cô gối lên, ngồi dậy.

Tô Y Thu áy náy ngồi dậy nhìn anh: "Xin lỗi, em đã gối lên tay anh cả đêm, chắc làm cánh tay anh rất mỏi"

Ngự Giao xoa bóp cánh tay bị mỏi nhừ, quay đầu lại nhìn người bên cạnh, không nói một câu. Cơ thể Tô Y Thu trắng nõn trần trụi, mái tóc dài buông xõa trên bờ vài, rất quyến rũ lòng người, gương mặt hơi ửng hồng, ánh mắt đầy dịu dàng. Tuy cô xinh đẹp không gì sánh được, nhưng vẫn không thể vào thu hút trái tim anh.

Ngự Giao thu hồi ánh mắt của mình.

"Em giúp xoa bóp giúp anh" Tô Y Thu xích lại gần, nắm cánh tay anh

"Tránh ra" vừa nói vừa hất tay ra, đứng dậy xuống giường mặc quần áo.

Tô Y Thu ngã nhào xuống giường, vén chăn lên bước xuống giường đứng sau lưng Ngự Giao nói: "Anh vẫn giận chuyện tối hôm qua sao? Ngạn Bằng, chúng ta là vợ chồng, xảy ra chuyện như vậy rất bình thường, anh đừng tức giận như thế"

Quay đầu lại, Ngự Giao căm tức nhìn: "Đúng, tôi đang rất tức giận! Nhưng không phải tức giận vì đã xảy ra quan hệ với cô. Tôi không quan tâm, dù sao tôi cũng là đàn ông, nhưng cô là... Cô cho cùng mẹ tôi lên kế hoạch hãm hại tôi! Không ngờ cô cũng là loại phụ nữ mưu mô xảo trá! Để ở lại bên cạnh tôi, không từ thủ đoạn" càng nói càng tức giận.

"Anh nói là em mưu mô xảo rá, nhưng với em đó là nỗi khổ trong lòng. Ngạn Bằng, em làm như vậy cũng là vì hôn nhân của chúng ta, em muốn được ở bên cạnh anh cả đời" Tô Y Thu phản bác.

"Nhưng tôi không muốn cả cuộc đời mình phải ở bên cạnh cô" Ngự Giao gầm lên, "Tô Y Thu! Cô làm tôi quá thất vọng" dứt lời, cầm áo khoác bước nhanh ra khỏi phòng đi thẳng xuống dưới lầu.

"Ngạn Bằng" Tô Y Thu lớn tiếng gọi, nhưng anh vẫn không quay đầu lại

Cánh cửa đóng "rầm" một tiếng, cơ thể Tô Y Thu yếu ớt ngã sụp xuống đất. Tại sao phải như vậy, cô cho rằng, kết quả sẽ không phải như thế này.

Những giọt nước mắt của Tô Y Thu không ngừng lăn xuống, nếu như cách này cũng không được vậy rốt cuộc phải làm thế nào, Ngạn Bằng mới có thể yêu cô, mới có thể để cô được mãi mãi ở bên cạnh anh?

Không, cô sẽ không từ bỏ dễ dàng như vậy!

Cô đã yêu anh từ rất lâu rất lâu, anh là người đàn ông đầu tiên đi vào trái tim cô, đồng thời cũng là người đàn ông cuối cùng.

Phùng Quân Bình thấy Ngự Giao bước nhanh xuống lầu cười hì hì chào đón: "Ngạn Bằng, hầm canh cho con rồi, hôm nay con phải bồi bổ thật tốt" lời nói của bà ta ý tại ngôn ngoại.

Ngự Giao không lên tiếng, nhìn bà ta bằng ánh mắt hung ác. Sau đó đi lướt qua người trước mặt, ra khỏi nhà.

Nhìn bóng lưng con trai rời đi, Phùng Quân Bình đoán nhất định đang rất tức giận. Haiz thật ra bà ta cũng rất thông cảm cho Tô Y Thu, khéo hiểu chuyện nếu đổi lại là người phụ nữ khác đã sớm không nhịn được với cách đối xử vủa Ngự Giao.

Ngồi lên xe, Ngự Giao mệt mỏi xoa xoa mi tâm. Tối hôm qua, trong giây phút mất đi lý trí, anh thật sự cho rằng mình đã nhìn thấy Băng Dao. Giờ phút này, anh rất muốn gặp Tiết Noãn Nhi, được nghe cô nói chuyện. Giọng nói của cô, giống Băng Dao như đúc, khiến anh rất vui vẻ.

Lái xe tới công ty, Ngự Giao quyết định trong khoảng thời gian này sẽ không về nhà nữa, ở hẳn trong khu chung cư cao cấp nơi có Tiết Noãn Nhi, xem hai người phụ nữ kia còn có thể bày ra những thủ đoạn gì.

Đi tới trước cửa phòng tổng giám đốc, anh nói với người thư ký bên ngoài: "Gọi Tiết Noãn Nhi ở bộ phận tiêu thụ tới gặp tôi"

"Vâng" người thư ký nhận lệnh, lập tức gọi điện thoại tới bộ phận tiêu thụ nói gì đó. Một lát sau bước vào phòng làm việc của Ngự Giao nói: "Tổng giám đốc, cô Tiết Noãn Nhi đã không còn làm ở bộ phận tiêu thụ nữa ạ"

"Cái gì?" Ngự Giao kinh ngạc, "Cô ta đi đâu?"

"Cô ấy đã được chuyển sang bộ phận khác ạ"

"Ồ" Ngự Giao thở phào nhẹ nhõm, còn tưởng rằng Tiết Noãn Nhi xin thôi việc "Bây giờ cô ta làm ở bộ phận nào, lập tức gọi cô ta tới đây ngay"

"Cô ấy đã được điều sang làm trợ lý của giám đốc Lý ạ"