Tiết Noãn Nhi cười cười thiếu tự nhiên, "Không, tôi đi nhầm nhà thôi" Dứt lời xoay người bước đi, nghe sau lưng truyền tới giọng nói của Thi Lục Đình.
"Cô là ai? Nhìn bóng lưng tại sao cảm giác quen vậy" Thi Lục Đình hỏi
"Người lạ, nói là đi nhầm nhà, khi nãy nhìn bóng lưng cô ta còn còn tưởng là chị đã trở về."
"Cầu mong không phải là cô ta." Thi Lục Đình bất mãn nói "Tốt nhất cả đời này cô ta đừng trở về, bây giờ gia đình chúng ta rất hạnh phúc, nếu cô ta trở lại chắc chắn sẽ lại làm loạn cả lên, con cũng khờ thật đó, sao lại muốn cô ta trở về. Bây giờ bố con chỉ có một người con duy nhất là con, sau này tất cả tài sản đều thuộc về con không tốt sao"
"Con không thèm tài sản này." Doãn Hoan Hoan bất mãn nói
"Vậy con muốn cái gì?"
"Con muốn gả vào gia đình hào môn, đến lúc đó cái công ty nho nhỏ này của bố sẽ chẳng là cái gì."
"Chậc, con nghĩ xem, lúc đầu chúng ta cho rằng Doãn Băng Dao được gả vào gia đình hào môn, kết quả đến bây giờ chết mất xác ở đâu cũng không biết, người vợ bây giờ của Thẩm Ngạn Bằng không phải là người phụ nữ môn đăng hộ đối đó sao."
"Chị ấy như vậy, không có nghĩa con cũng như vậy."
"Nếu con thật sự có bản lĩnh gả vào gia đình hào môn, mẹ đây có chết cũng mỉm cười."
Nghe những lời hai mẹ con họ khuất dần phía sau, trong lòng Tiết Noãn Nhi có rất nhiều cảm xúc không nói rõ được. Ngôi nhà này không chào đón cô.
Con gió nhẹ khẽ thôi bay mái tóc Tiết Noãn Nhi, hiện lên nốt ruồi son ở đuôi mắt trái của cô nhìn cực kỳ quyến rũ. Khóe miệng cô khẽ cong lên, một nụ cười khổ.
Chuyện bi ai nhất trên thế giới này, chính là có nhà không thể về, nhìn thấy người thân không thể nhận. Tại sao cuộc sống của cô trở thành như vậy?
Tất cả đều do Ngự Giao, tất cả đều do anh ta tạo thành
Tốt nhất cô nên sớm tìm được tài liệu kia, sau đó tránh xa người đàn ông này, cả đời này cũng đừng gặp lại. Tiết Noãn Nhi thầm thề với lòng, phải cố gắng làm việc, nhanh chóng hoàn thành chuyện thỏa thuận với Dương Tuyết Hoa, có thể nhanh chóng rời khỏi nơi này.
***
Cốc, cốc cốc...
Tiếng gõ cửa nhẹ nhàng vang lên.
Tiết Tiểu Diệc đang xem ti vi trong nhà, nghe tiếng gõ cửa nghĩ là mẹ đã trở về, cậu vội vàng buông điều khiển xuống, xỏ đôi dép lên chạy ra mở cửa.
"Noãn Nhi lại quên mang chìa khóa đúng không? May mà có con ở nhà." Cậu nhóc bày ra vẻ mặt chỉ tiếc hèn sắt không thành thép nói, thở dài ngẩng đầu lên...
"À..." Cậu kinh ngạc trợn to hai mắt khi nhìn Ngự Giao đứng trước cửa.
Giây phút kinh ngạc qua đi, đôi môi đỏ hồng của cậu cong lên, lộ ra hàm răng trắng đều nhìn rất đáng yêu.
"Chào chú Thẩm ạ" Tiết Tiểu Diệc cất giọng chào ngọt sớt, hôm đó đã nhìn thấy tên chú này trên tấm danh thiếp, cậu nhớ tên là Thẩm Ngạn Bằng.
Ngự Giao gật đầu với cậu bé, không biết tại sao, trong khoảnh khắc khi nãy, anh đột nhiên nhìn thấy bóng dáng của mình khi còn nhỏ ở trên người cậu bé trước mặt. Nhìn kỹ, lại có vẻ không giống gì cả.
"Chú tìm Noãn Nhi nhà cháu sao? Mẹ cháu ra ngoài vẫn chưa về ạ"
"Ừm, vậy chú có thể vào trong đợi mẹ cháu không?" Khóe miệng Ngự Giao hơi cong lên. Gương mặt luôn lạnh như băng giờ phút này thoáng hiện lên sự vui vẻ, nhìn qua gần gũi thân thiện hơn rất nhiều.
"Được ạ" Tiết Tiểu Diệc gật đầu, đứng sang một bên nói: "Mời chú vào nhà."
Sau khi Ngự Giao vào nhà, Tiết Tiểu Diệc lễ phép mời anh ngồi xuống.
"Chú ngồi chơi ạ, cháu đi pha trà."
"Không cần phiền vậy đâu"
Ngự Giao còn chưa nói dứt lời, Tiết Tiểu Diệc đã quay người đi pha trà. Anh ngồi trên sofa nhìn cậu bé chạy tới chạy lui. Một lát sau, Tiết Tiểu Diệc cũng bưng ra một ly trà.
"Chú uống trà ạ."
Ngự Giao gật đầu, trong lòng cảm thấy đứa trẻ này thật hiểu chuyện
"Đúng rồi, cháu biết mẹ cháu đi đâu không?"
"Cháu không biết." Tiết Tiểu Diệc lắc đầu trả lời.
Ngự Giao trầm tư chốc lát, có thể nhân lúc Tiết Noãn Nhi chưa về có thể tìm hiểu chút manh mối qua Tiểu Diệc. Nghĩ vậy anh lại hỏi cậu bé một vài câu.
"Ngoài mẹ và cháu ra, hai người còn người thân nào khác ở đây không?" anh thăm dò.
Tiểu Diệc lắc đầu: "Không có ạ"
"Vậy còn những người thân khác, họ ở đâu?"
"Cháu không biết" Cậu bé vẫn lắc đầu, dáng vẻ như cái gì cũng không biết.
"Bố cháu đâu?"
"Cháu không có bố" Nói đến bố, ánh mắt Tiểu Diệc liền trở bên buồn bã.
Vốn dĩ cậu đang ngẩng đầu đầy hưng phấn nhìn Ngự Giao, nhưng sau khi nhắc đến vấn đề này, liền cúi đầu cụp mắt, dáng vẻ rất buồn bã.
Ngự Giao kinh ngạc, biết bản thân đã hỏi tới vấn đề nhạy cảm, khiến cậu bé không vui. Nhưng để làm rõ chân tướng sự thật, anh lựa chọn hỏi tiếp.
"Tại sao cháu không có bố?"
"Tại vì...." Tiết Noãn Nhi suy nghĩ giây lát "Cháu chưa từng gặp bố."
"Vậy cháu có biết bố cháu ở đâu không?"
"Noãn Nhi nói bố đã qua đời, cho nên chỉ còn cháu và Noãn Nhi."
Ngự Giao không kìm được, vươn tay xoa xoa đầu cậu bé giống như đang vỗ về.
"Chú không cần lo lắng, Tiểu Diệc rất kiên cường, cũng vì không có ba không có người thân nào khác, nên cháu phải mau chóng lớn lên thành nam tử hán, bảo vệ Noãn Nhi."
Ngự Giao mở to mắt nhìn, một lần nữa cảm thán đứa trẻ thông minh hiểu chuyện này. Nếu như mình cũng có một đứa con như vậy thì tốt biết mấy... Thâm thở dài trong lòng, vì không yêu Tô Y Thu nên đến giờ đã hơn ba mươi tuổi mà anh vẫn chưa có con.
Anh đang đợi Băng Dao trở lại...
Ngự Giao không tiếp tục hỏi, không muốn nhắc lại những vấn đề nhạy cảm khiến Tiểu Diệc không vui. Một lớn một nhỏ ngồi trên ghế sofa trò chuyện những vấn đề nho nhỏ khác. Thỉnh thoảng anh lại đưa tay nhìn chiếc đồng hồ đắt tiền đeo trên tay.
"Chú có việc bận sao?" Thông minh như Tiểu Diệc chỉ liếc mắt đã nhận ra Ngự Giao có vẻ sốt ruột "Nếu không chú gọi điện thoại cho Noãn Nhi đi."
"Không cần, chú chờ được. Có lẽ mẹ cháu đang bận chuyện gì đó." Từ trước tới giờ anh luôn là người bình tĩnh, bất luận gặp chuyện gì trên thương trường hay trong giới hắc đạo, chưa bao giờ nôn nóng. Nhưng bây giờ, vì làm rõ quan hệ giữa Tiết Noãn Nhi và Doãn Băng Dao, ngay một phút anh cũng không muốn trì hoãn.
Nửa tiếng sau...
Trong nửa tiếng này, Ngự Giao kiên nhẫn xem phim hoạt hình cùng Tiểu Diệc.
Tiểu Diệc thụ sủng nhược kinh, qua báo chí và tivi, cậu biết chú Thẩm là người rất thần bí và lạnh lùng, mọi người đều nói là người máu lạnh vô tình. Nhưng hôm nay, chú Thẩm lại ngồi xem phim hoạt hình cùng cậu, ngược lại cậu cảm thấy chú Thẩm rất thân thiện dễ gần.
Cuối cùng Tiết Noãn Nhi cũng trở về...
"Con trai cưng, mẹ về rồi đây"