Trái tim Tiết Noãn Nhi đột nhiên loạn nhịp, bàn tay cầm điện thoại không kìm được run run, ngón tay cái do dự nhấn phím kết nối.
"Alo..."
"Cô đang ở đâu?" trong điện thoại truyền ra giọng nói trầm thấp của Ngự Giao.
"Tôi dẫn con trai tới công viên trò chơi, Tổng giám đốc có chuyện gì không?"
"Không có việc gì thì không được gọi điện cho cô sao?" anh không vui nói.
"Chuyện này...." Tiết Noãn Nhi kinh ngạc khi nhìn thấy cảnh tượng trước mắt, Thi Lục Đình vẫn đang ôm hôn người đàn ông bên cạnh, dáng vẻ vô cùng nhiệt tình.
"Sao?"
"À, không có gì" vì không muốn đắc tội với Ngự Giao, Tiết Noãn Nhi vội vội vàng nói: "Ý tôi không phải vậy, chẳng qua Tổng giám đốc là người rất bận rộn lại mất thời gian gọi điện thoại cho tôi chắc chắn là có chuyện gì đó cần nói"
"Cô nghĩ vậy à?" giọng nói của anh nhẹ nhàng thản nhiên, không còn sự sắc bén và bá đạo của ngày xưa.
Phía trước cách đó không xa, cuối cùng Thi Lục Đình và người đàn ông kia cũng tách nhau ra, bọn họ đang cười nói gì đó. Thấy bọn họ như sắp đi đâu đó, Tiết Noãn Nhi vội vàng nói vào điện thoại: "Hiện giờ tôi có chút việc, nếu Tổng giám đốc không có chuyện quan trọng gì, vậy tôi cúp máy trước" Dứt lời, Tiết Noãn Nhi lập tức cúp điện thoại.
"Đợi đã" ở đầu bên kia điện thoại Ngự Giao vội vã ngăn cô, giọng nói của anh chợt trở nên vô cùng dịu dàng: "Tôi chỉ là, chỉ là muốn được nghe thấy giọng nói của cô một chút..."
Trong lòng Tiết Noãn Nhi khẽ nhói lên, như có một viên đát nhỏ nhẹ nhàng đánh vào ngực rất đau.
Cô cụp mi, không biết nên nói gì.
"Cô có thể nói chuyện với tôi một lát được không? Nói chuyện gì cũng được, chỉ cần đừng im lặng" trong giọng nói của anh thấp thoáng sự cầu khẩn.
Giờ phút này anh thực sự rất nhớ Băng Dao, thực sự là rất nhớ rất nhớ, nỗi nhớ đau đớn đến nghẹt thở. Sáu năm qua, không ngừng tìm kiếm nhưng không một chút tin tức, anh sắp phát điên đến nơi rồi. Chỉ có thể dựa vào Tiết Noãn Nhi mới có thể làm dịu nỗi nhớ trong trái tim anh. Bởi giọng nói của cô, thực sự quá giống Băng Dao.
Tiết Noãn Nhi im lặng không lên tiếng, hai mắt khẽ nhắm lại, bên tai như có thể nghe thấy tiếng hít thở của anh.
"Noãn Nhi?"
Cơ thể cô cứng đờ, bất chợt mở to hai mắt, nét mặt lạnh lùng: "Xin lỗi, nếu Tổng giám đốc không có chuyện gì cần nói. Vậy tôi xin cúp máy trước, hiện cũng không phải là thời gian làm việc. Tôi có việc phải làm, hẹn gặp lại anh sau"
Không đợi Ngự Giao lên tiếng, Tiết Noãn Nhi lập tức cúp điện thoại.
Cô tuyệt đối không thể mềm lòng.
Sự dịu dàng của Ngự Giao, chỉ là dấu hiệu báo trước của cơn phong ba bão táp sắp tới.
Mục đích lần trở về lần này của cô không phải để gương vỡ lại lành với anh ta, càng không phải để lại gần quyến rũ anh ta, cô chỉ muốn hoàn thành thỏa thuận giữa mình và dương tuyết hoa. Cho nên, ngoài chuyện bản thân phải làm ra, cô không thể có quá nhiều tiếp xúc với người đàn ông này.
Ngẩng đầu lên nhìn về hướng khi nãy, đã không còn thấy bóng dáng của Thi Lục Đình.
Thi Lục Đình cắm sừng bố cô, ở bên ngoài tằng tịu với người đàn ông khác, vậy hiện giờ cuộc sống của bố cô ra sao?
Trong lòng Tiết Noãn Nhi rất lo lắng cho Doãn Lực, cô nghĩ có lẽ phải tìm cơ hội đi thăm bố, xem hiện giờ cuộc sống của ông có tốt không. Còn Lăng Diệc, cô cũng muốn đi thăm mộ em trai...
"Alo, Noãn...."
Ở đầu điện thoại bên kia, Ngự Giao còn muốn nói gì đó, đã nghe thấy tiếng tít tít trong điện thoại. Anh đau đớn nắm chặt chiếc điện thoại di động trong tay, khiến những đốt ngón tay trắng bệch. Khi anh đang chìm trong nỗi cô đơn đau khổ, cửa đột nhiên bị mở ra.
Ngẩng đầu lên nhìn thấy Tô Y Thu đang đứng trước cửa. Ngự Giao nhìn cô bằng ánh mắt ai oán, nhíu mày không vui ngoảnh đầu nhìn đi nơi khác.
Tô Y Thu bước vào, đi tới trước mặt anh, cơ thể giận đến run rẩy, nghẹn ngào nói: "Anh thích người phụ nữ kia phải không?"
"Em đang nói gì?" anh khó chịu nhìn ra ngoài cửa sổ, trả lời.
Tô Y Thu nắm chặt hai vai anh, ép phải đối diện với mình, "Anh nhìn em! nói cho em biết có phải anh thích người phụ nữ tên là Tiết Noãn Nhi kia phải không?"
Cô đã điều tra biết được ở trong công ty, người phụ nữ kia được đối xử rất đặc biệt, ngay các nhân viên khác cũng đều nhận thấy.
Trong đáy mắt Ngự Giao dần dần bốc lên lửa giận: "Em nghe lén anh gọi điện thoại..."
"Em không nghe lén, khi nãy em vừa định ngõ cửa thì nghe thấy giọng nói dịu dàng của anh với cô ta, anh nói muốn nghe thấy giọng nói của cô ta, là vì giọng nói của cô rất giống Băng Dao, là vì bóng lưng của cô ra cũng rất giống Băng Dao phải không?"
Ngự Giao không lên tiếng, lạnh lùng hất tay cô ra.
Tô Y Thu đau đớn ngồi sụp xuống đất, điên loạn gào thét: "Tại sao! tại sao anh đối xử với em như vậy! Sáu năm qua, em cố gắng như vậy, em cẩn thận như vậy. Nhưng tại sao anh không yêu em, cho dù chỉ hơi thích một chút cũng không có, bây giờ chỉ là một người phụ nữ xa lạ có nét hơi giống Băng Dao, anh đã thích cô ta như vậy. Thẩm Ngạn Bằng, anh đối xử với em như vậy là không công công bằng"
Ngự Giao vẫn im lặng không lên tiếng. Mỗi khi cô như vậy, anh đều chọn cách thức im lặng. Những điều anh nên nói cũng đều đã nói rồi, không muốn nhắc đi lặc lại nhiều lần.
Nhìn khuôn mặt lạnh lùng của anh, Tô Y Thu đột nhiên lao tới ôm lấy cổ anh, đôi môi nóng bỏng của cô hôn lên môi anh.
Hai người giằng cô mấy giây, bất chợt Ngự Giao đẩy mạnh cô xuống đất, "Đủ rồi, em đừng nên tiếp tục như vậy"
Tô Y Thu ngã nhào xuống đất, mái tóc rối bời che lấp khuôn mặt. Cô ngẩng đầu nhìn hình ảnh bản thân phản chiếu trên chiếc tủ rượu thủy tinh, Tô Y Thu của ngày hôm nay, ngay cả chính bản thân cô cũng không nhận ra.
Cô vì một người đàn ông, đã thay đổi hoàn toàn. Nhưng, cô tuyệt đối sẽ không từ bỏ dễ dàng. Trong đôi mắt long lanh ướt đẫm dần dần trở nên lạnh lẽo.
Lúc đầu vì kẻ thứ ba là Doãn Băng Dao, người chị em tốt của mình cho nên cô nhịn. Nhưng bây giờ, đối mặt là một Tiết Noãn Nhi xa lạ, cô tuyệt đối sẽ không nương tay. Cô tuyệt đối không cho phép người khác phá hoại gia đình của cô.
***
Lang Long đưa mẹ con Tiết Noãn Nhi trở về, bước xuống xe Tiết Noãn Nhi nói: "Cảm ơn hôm nay anh đã đi cùng mẹ con tôi, dừng ở đây là được rồi, chúng tôi sẽ tự lên"
Hôm nay Tiết Tiểu Diệc chơi rất vui vẻ, Lang Long cũng giúp cô làm rất nhiều chuyện, nhưng cũng có lúc phải lúng túng, nhiều lần ba người bị người khác hiểm lầm là người cùng một nhà.
Trong ánh mắt Lang Long có chút tiếc nuối: "Ngày mai tôi tới đón cô đi làm được không? Nghe dự báo thời tiết nói ngày mai sẽ có mưa, cô lại không có xe"
Sự nhiệt tình của anh khiến cô không quen: "Không sao, tôi sao dám làm phiền anh nữa"
"Không phiền, dù sao tôi cũng phải chạy qua khu phố này, cũng là thuận đường" Lang Long bị những lời này của mình làm sợ hết hồn, không ngờ bản thân cũng có lúc hạ thấp mình như vậy.
"Chuyện này... đến lúc đó rồi hãy nói. Chúng tôi lên nhà trước"
"Được, hẹn ngày mai gặp lại"
"Vâng"
Nhìn bóng lưng cô rời đi, trong mắt Lang Long tràn đầy dịu dàng.
Hai mẹ con Tiết Noãn Nhi vào thang máy lên lầu, từ đầu tới cuối Tiết Tiểu Diệc đều đứng sau cô len lén cười. Cửa thang máy vừa mở ra, Tiết Noãn Nhi dắt con trai đi ra, đã nhìn thấy Ngự Giao đang đứng trước cửa nhà mình.