Cậu bé càng nói càng đau lòng, một tiếng khóc lại bật ra ngoài.
Dù sao cũng chỉ là một đứa trẻ, dù thông minh đến đâu, nhưng vẫn sẽ biết khóc, biết khát vọng có một người bố. Tiếng khóc của cậu bé khiến trái tim Tiết Noãn Nhi đau đớn, cô ôm chặt con trai vào lòng, không biết nên nói gì, sống mũi cũng bắt đầu cay cay, nước mắt rơi xuống.
Cô biết chuyện này đối với con trai là không công bằng, từ trước tới giờ cô cho rằng chỉ cần cô đem tất cả tình yêu thương của mình cho con trai, như vậy con trai cô sẽ được hạnh phúc. Nhưng bây giờ mới hiểu rằng, chỉ có tình yêu của cô thật sự là quá ít.
Thứ Tiết Tiểu Diệc muốn nhất chính là một người bố, mặc dù bình thường con trai không nói, nhưng cô có thể cảm nhận được.
Nhưng thức gì cô cũng có thể cho con trai, chỉ duy nhất một người bố là không được....
Tiết Tiểu Diệc cảm nhận được nước mắt của Tiết Noãn Nhi rời trên mặt mịnh, cậu ngẩng đầu lên, cái mũi nhỏ khóc đến dỏ bừng, "Noãn Nhi đừng khóc...."
Tiết Noãn Nhi vội vàng lau nước mắt, "Vậy Tiểu Diệc cũng không được không"
Cậu bé đưa bàn tay nhỏ bé của mình lên lau nước mắt cho mẹ, "Vậy chúng ta đều không khóc, mắt sưng lên sẽ rất xấu xí"
"Ừm" Tiết Noãn Nhi cố gắng mỉm cười gật đầu, đưa tay vuốt ve gương mặt con trai, áy náy nói: "Tiểu Diệc, mẹ xin lỗi"
"Trên thế giới này, mẹ là tốt nhất...." Tiết Noãn Nhi rúc vào lòng mẹ nói.
Một lần nữa nỗi chua xót lại dâng lên trong lòng cô, Tiểu Diệc càng hiểu chuyện như vậy, cô càng đau lòng. Cậu bé tựa vào lồng ngực mềm mại của mẹ, từ từ ngủ thiếp đi. Thức ăn trên bàn, cũng đã lạnh ngắt.
"Tiểu Diệc...." Tiết Noãn Nhi khẽ gọi, khẳng định con trai đã ngủ thiếp đi, liền bế cậu bé lên lầu. Con trai từ từ lớn lến, cơ thể so với trước kia cũng trở nên nặng hơn, cô phải cố gắng dùng hết sức để bế cậu bé lên lầu.
Tiết Noãn Nhi nhẹ nhàng mở cửa phòng Tiểu Diệc, đặt cậu bé xuống giường, đắp thêm chăn, nhìn gương mặt ngủ say của con trai, trong lòng Tiết Noãn Nhi dâng lên cảm giác thỏa mãn. Tuy bản thân đã mất đi rất nhiều thứ, nhưng có được một đứa con trai như vậy, cũng là sự may mắn của cô.
Khẽ đúng cửa phòng lại, Tiết Noãn Nhi đi xuống lầu, nhìn đồ ăn nguội lạnh trên bàn, cũng không còn cảm giác muốn ăn, liền đem đồ ăn bỏ vào trong tủ lạnh
Cô đứng bên cửa sổ, nhìn chăm chú vào khung cửa sổ tối đen của căn phòng đối diện. Nơi đó, đã từng là nơi ở của cô, nơi đó đã từng có bóng dáng của Lăng Diệc.
Lăng Diệc, chị rất nhớ em.
Tiết Noãn Nhi hít sâu một hơi, cảm giác trong lòng rất đau lòng, nơi lồng ngực vô cùng khó chịu. Cô rất muốn tới thăm phần mộ của Lăng Diệc, nhưng cô biết bản thân không thể hành động thiếu suy nghĩ.
Ngự Giao, không ngờ chúng ta gặp lại nhau nhanh như vậy. Chỉ là Doãn Băng Dao đã chết rồi, cho dù anh có hối hận như thế nào, cô ấy sẽ mãi mãi không trở lại nữa.
Rất nhanh thôi, chúng ta sẽ tiếp tục gặp lại nhau....
Đang đứng trước khung cửa sổ sát bên cạnh cửa sổ phòng Tiết Noãn Nhi là Ngự Giao, đầu ngón tay tao nhã đang kẹp chiếc cao cổ, anh cũng giống cô đang nhìn chăm chú cửa sổ đối diện.
Anh thực sự rất nhớ rất nhớ Doãn Băng Dao.
Hôm nay anh đã nghĩ rằng Doãn Băng Dao trở lại, nhưng khi quay đầu nhìn thấy một gương mặt hoàn toàn xa lạ, trong giây phút đó, trái tim anh giống như bị rơi xuống vực sâu vạn trượng.
Trên thế giời này, người có giọng nói giống nhau thực sự là quá nhiều.
Xem ra anh đã nhớ Doãn Băng Dao đến điên mất rồi.
Ngự Giao xoa xoa mi tâm, thầm nói, Ngự Giao à Ngự Giao, mày tự nhận rằng bản thân là một kẻ lạnh lùng sẽ không yêu bất kỳ người phụ nữ nào, nhưng tại sao hết lần này tới lần khác vì một Doãn Băng Dao mà biến thành như vậy.
Tối hôm nay, trên bầu trời có vô số ngôi sao lấy lánh, có hai ô cửa sổ sáng đèn suốt đêm, có hai người một đêm khó ngủ.....
***
Mãi cho đến gần năm giờ sáng, Tiết Noãn Nhi mới lên lầu đi ngủ, vì một đêm mất ngủ, vừa nằm xuống liền đi sâu vào giấc ngủ, mặt trời lên cao vẫn chưa rời giường.
Tiết Tiểu Diệc chạy đến phòng cô, ôm lấy đôi chân lộ ra ngoài chăn của mẹ, gọi: "Noãn Nhi! Mau dậy thôi, mặt trời đã lên cao lắm rồi! Hôm nay mẹ còn phải đi nộp đơn xin việc đó"
Tiết Noãn Nhi trở người, mơ mơ màng màng nói, "Tiểu Diệc ngoan, cho mẹ ngủ thêm một chút"
Tiểu Diệc cũng mệt đến thở hổn hển, cậu bò lên giường, nằm sát bên cạnh mẹ, hít sâu một hơi, mở miệng hét to: "Mẹ phải đi nộp đơn xin việc đó, đừng ngủ nữa! Mau dậy ăn sáng đi"
Rốt cuộc Tiết Noãn Nhi cũng bị tiếng hét của con trai đánh thức.
Cô mở đôi mắt mơ màng buồn ngủ, hỏi: "Mấy giờ rồi?"
"Tám giờ ba mươi"
"Cái gì! Tám giờ ba mươi?" Hai mắt cô đột nhiên mở to, từ trên giường ngồi bật dậy, không cẩn thận va phải Tiết Tiểu Diệc.
Tiết Tiểu Diệc ngồi dậy lần nữa, "Noãn Nhi là người đại lười"
Tiết Noãn Nhi vén chăn lên, xuống giường lao vào phòng thay thay đồ, lúc đi ra đã không thấy con trai ở trên giường. Cô nhanh chóng trang điểm qua loa cho bản thân, chải lại mái tóc dài uốn xoăn, cầm túi xách và một số tài liệu chạy xuống lầu.
"Mẹ, ăn sáng đi"
"Không được, không kịp nữa, chín giờ là phỏng vấn rồi"
"Con làm đồ ăn sáng xong rồi, là sandwich và sữa bò nóng”
Bước chân Tiết Noãn Nhi hơi dừng lại, bước tới nhìn bữa ăn sáng bày trên bàn, cười vui vẻ khẽ nhéo má con trai: "Con trai bảo bối của mẹ thật lợi hại"
"Được rồi, mẹ ăn nhanh đi" Tiết Noãn Nhi lắc đầu, "Nếu không có con ở bên cạnh chăm sóc mẹ, không biết bây giờ mẹ đã thành thế nào rồi"
Tiết Noãn Nhi cầm sandwich ăn như hổ đói, tối hôm qua mất ngủ cả đêm, nên hôm nay mới ngủ quên như vậy. Cô nuốt thức ăn trong miệng xuống, mỉm cười nhìn về phía con trai, đột nhiên bước tới hôn một cái lên gương mặt mũi mũi của cậu bé, "Mẹ càng ngày càng không thể rời khỏi con"
Cậu nhóc trề môi một cái, rút khăn giấy trên bàn lau mặt, "Trong miệng có đồ ăn còn thơm người ta"
Tiết Noãn Nhi uống một ngụm sữa bò, vì vì từ nhỏ chỉ có hai mẹ con sống với nhau, con trai rất chịu khó, giúp cô làm rất nhiều việc. Ví dụ như việc làm đồ ăn sáng hôm nay, chắc chắn cậu nhóc đã trèo lên một chiếc ghế để làm. Nhưng điều này cũng khiến cô cảm thấy xót xa, tất cả đều vì người làm mẹ như cô chưa đủ tốt, cho nên con trai mới phải trưởng thành sớm hơn so với cách bạn cùng lứa tuổi
Ăn sáng xong lau miệng, Tiết Noãn Nhi xách túi lên chạy ra khỏi nhà.
"Điện thoại di động của mẹ" Tiết Tiểu Diệc cầm điện thoại di động trên bàn, nhảy xuống khỏi chiếc ghế cao, chạy tới trước cửa đưa điện thoại di động cho mẹ.
Tiết Noãn Nhi nhận lấy điện thoại, lại hôn một cái trên mặt con trai xong mới rời đi.
Nhìn bóng Tiết Noãn Nhi rời đi, Tiết Tiểu Diệc cũng cười, cậu biết mẹ sẽ đến tập đoàn Thẩm thị phỏng vấn, hôm nay mẹ và chú xuất sắc kia nhất định sẽ chạm mặt. Cứ như vậy, hai người ở bên cạnh nhau khẳng định cơ hội sẽ càng nhiều. Nhưng mẹ nói sự cạnh tranh để được vào làm việc trong tập đoàn đó rất khốc liệt, mẹ không chắc bản thân có thể qua được lần phỏng vấn này.
Tiết Tiểu Diệc suy nghĩ một lát, nếu như mẹ không qua được thì làm sao bây giờ? Hôm qua, khi lần đầu tiên nhìn thấy chú đó, trong lòng cậu đã rất thích. Cho nên, cậu nhất định phải nghĩ cách giúp mẹ một chút mới được
Cậu nhóc nhếch miệng cười cười, chạy lên phòng của mình, tìm được tấm danh thiếp hôm qua chú đó đưa cho cậu.