Một người đàn ông mặc quần áo khá thoải mái bước tới nhẹ nhàng vỗ vai người phụ nữ "Chào cô, xe của tôi đang đợi bên ngoài. Cô có thể nể mặt cho phép tôi được đưa cô về không? Nhìn hành lý của cô cũng khá nhiều."
Tiết Noãn Nhi quay đầu lại nhìn, thấy một người đàn ông đang nở nụ cười dịu dàng nhìn mình. Cô vừa kéo valy hành lý, vừa chỉ tay xuống phía dưới, "Anh muốn tán tôi? Cũng được, nhưng phải được sự đồng ý của cậu bé này."
Người đàn ông hơi kinh ngạc, không ngờ người phụ nữ nhìn có vẻ điềm đạm dịu dàng này lại thẳng thắn như vậy, nhìn theo hướng ngón tay mảnh khảnh của cô, hai mắt đột nhiên trố lên.
Một bé trai mập mạp trắng hồng, hai tay chống hông tức giận nhìn anh ta.
"Chào, cháu...." Người đàn ông lúng túng đưa tay về phía cậu bé.
"Hừ" Cậu nhóc ngửa đầu nhìn người đàn ông cao hơn so với mình rất nhiều, hừ một tiếng. Sau đó nắm chặt tay Tiết Noãn Nhi "Cô ấy là người phụ nữ của cháu, người khác không được đến gần."
Người đàn ông nhìn về phía Tiết Noãn Nhi, cô nhún vai một cái. Anh ta bất đắc dĩ lắc đầu, lúng túng nói: "Vậy.... tôi đi trước."
Cậu nhóc nhìn về hướng người đàn ông rời đi, bĩu môi nói: "Đúng là khi ở trên máy bay đã thấy hắn ta nhìn chằm chằm Noãn Nhi nhà ta, nhìn qua cũng đủ biết chắc chắn hắn ta không có ý gì tốt đẹp."
Tiết Noãn Nhi xoa đầu cậu nhóc, cúi người xuống nói: "Được rồi, cậu bé Tiết Tiểu Diệc đẹp trai, chúng ta mau đi thôi."
Cậu bé liền hất tay Tiết Noãn Nhi ra "Ôi, kiểu tóc của con"
"Mẹ đó, con đã nói là đừng gọi con là cậu bé nữa" Tiết Tiểu Diệc bắt chước cách nói chuyện của mẹ. Tự giơ hay tai lên dùng vuốt lại mái tóc được vuốt keo dựng đứng của mình, nhỏ giọng nói: "Con muốn lớn lên thật nhanh, để có thể chăm sóc và bảo vệ mẹ, nhưng mẹ lại lấy chữ "Tiểu" để đặt tên cho con, còn gọi gì là "cậu bé đẹp trai" lúc nào cũng bị coi là trẻ con, bị mẹ gọi riết như vậy, làm sao con có thể mau chóng lớn lên."
Tiết Noãn Nhi cười cười, vươn tay ra nói: "Đi thôi, nếu con còn ăn kiêng, thì thực sự không lớn được đâu."
Tiết Tiểu Diệc nhìn bàn tay Tiết Noãn Nhi, liền tránh người sang một bên "Mẹ không cần dắt tay con đâu, con không còn là trẻ con, tự mình đi được."
Tiết Noãn Nhi bất đắc dĩ lắc đầu, trước đây cô còn lo lắng cục cưng trong bụng mình không được khỏe mạnh. Nhưng hiện giờ nhìn xem, cục cưng của cô khỏe mạnh hơn hẳn so với những đứa trẻ khác, hơn nữa suy nghĩ cũng trưởng thành hơn rất nhiều so với những đứa trẻ cùng lứa tuổi.
"Được rồi, vậy con phải đi sát phía sau mẹ đó, đừng để bị lạc."
"Vâng.... Mẹ yên tâm đi."
Tiết Noãn Nhi kéo valy hành lý đi ra ngoài, Tiết Tiểu Diệc cũng vui vẻ đi theo phía sau cô. Hai người lên một chiếc xe taxi, chiếc xe liền chạy đến cổng khu chung cư tốt nhất thành phố.
Tiết Noãn Nhi bước xuống xe, nhìn chiếc cổng lớn quen thuộc trước khu chung cư cao cấp, dường như mọi thứ đều không có gì thay đổi, suy nghĩ của cô dần dần như trôi về một nơi xa xôi nào đó, ngơ ngác nhìn cảnh vật trước mắt.
Tất cả những cảnh vật quen thuộc này, khiến cô không kìm được nhớ lại những đau đớn thống khổ từng trải qua. Tiết Noãn Nhi lấy lại tinh thần "Đi thôi"
Đi qua cổng lớn của khu chung cư, khi qua một tòa nhà cao tầng nhất, Tiết Noãn Nhi ngẩng đầu nhìn lên phía trên tòa nhà. Nơi đó, cô đã từng ở....
Tiết Tiểu Diệc thấy mẹ thất thần, trong lòng hơi nghi ngờ "Trước đây mẹ đã từng tới đây sao? Tại sao dáng vẻ của mẹ giống như đang nhớ lại điều gì đó vậy."
"Vẻ mặt mẹ giống như vậy sao? Không đâu, đừng có tự cho mình là thông minh." Ánh mắt của Tiết Noãn Nhi có chút tránh né.
Tên nhóc này thật thông minh, lúc nào cũng có thể dễ dàng nhìn thấy tâm tư của cô.
Tiết Noãn Nhi xoay người đi về phía tòa nhà đối diện. Hai mẹ con vào thang máy, bấm lên lầu trên. Từ trong túi xách cô lấy ra một chiếc chìa khóa.
Không thể nghi ngờ, mỗi căn phòng trong khu chung cư tốt nhất thành phố này đều giống nhau rất hoàn hảo, bên trong mỗi phòng đều có bể bơi và vườn hoa ở ban công.
Cô đi vào nhìn qua căn phòng một lượt, xoay người nói với Tiết Tiểu Diệc ở phía sau: "Từ nay chúng ta sẽ sống ở đây."
"Hoan hô, hoan hô" Tiết Tiểu Diệc vui vẻ hoan hô.
"Có muốn tắm trước không, sau đó mẹ sẽ đi làm đồ ăn cho con." Tiết Noãn Nhi hỏi.
"Con muốn tắm trước, nhưng Noãn Nhi không cần nấu cơm đâu. Bà ngoại nói nơi này đã lâu không có người ở, nên chắc chắn sẽ không có đồ ăn. Chúng ta ra ngoài ăn cơm đi, hơn nữa nếu Noãn Nhi thường xuyên xuống bếp, sau này sẽ biến thành thiếu phụ luống tuổi có chồng, sẽ không xinh đẹp"
Tiết Noãn Nhi ngồi xổm xuống trước mặt cậu bé, khẽ nhéo hai má mũm mĩm của cậu nhóc "Nhưng nếu mẹ không nấu cơm, thì làm sao chăm sóc được con?"
"Con sẽ nấu cơm, sau này con sẽ nấu cơm."
"Thật không?"
"Tất nhiên là thật rồi."
"Nói lời có giữ lời không?"
"Đại trượng phu nhất ngôn cửu đỉnh, tứ mã nan truy." Tiết Tiểu Diệc hất cằm dáng vẻ kiêu ngạo
"Chúng ta ngéo tay." Trong lòng Tiết Noãn Nhi rất vui vẻ, chờ nhóc con này mắc mưu.
"Ngéo tay thì ngéo tay, ai sợ ai" Nào ngờ cậu nhóc đồng ý không chút do dự.
Hai mẹ con ngéo tay, sau đó Tiết Tiểu Diệc cầm quần áo của mình đi vào phòng tắm.
Tiết Noãn Nhi nhìn theo bóng lưng con trai, trong lòng rất ấm áp. Cục cưng thật sự rất hiểu chuyện, giúp cô chia sẽ rất nhiều chuyện. Nhưng khiến cô đau đầu nhất chính là tính cách của con trai, tính cách của cục cưng giống người kia, hơn nữa dáng vẻ cũng rất giống. Mỗi khi nhìn thấy con trai, cô thường nhớ tới người kia.
Sau khi Tiết Tiểu Diệc tắm rửa xong đi ra, Tiết Noãn Nhi cũng đi tắm.
Hai mẹ con tắm rửa thoải mái xong, dọn dẹp căn nhà một lượt từ trong ra ngoài, sau đó ra ngoài tìm đồ ăn.
Gần đó có một nhà hàng chuyên chế biến những món ăn đặc sản của địa hương, cô đã rời khỏi nơi này rất nhiều năm, đã rất lâu chưa ăn những món đặc trưng của quê hương, vì thế liền dẫn Tiết Tiểu Diệc vào nhà hàng này.
Hai người chọn chiếc bạn gần bên cửa sổ, Tiết Noãn Nhi đặt thực đơn trước mặt Tiết Tiểu Diệc "Con gọi món đi."
Cậu nhóc đem thực đơn đẩy về phía Tiết Noãn Nhi: "Ưu tiên phụ nữ, con là người đàn ông phong độ."
Tiết Noãn Nhi gọi một số món xong, liền trả thực đơn cho người phụ vụ, quay đầu phát hiện Tiết Tiểu Diệc đang ấm ức nhìn cô.
"Sao vậy?"
"Mẹ không cho con gọi món nào sao."
"Không phải con nói con là đàn ông có phong độ, nên nhường mẹ gọi món sao?"
"Dù sao con cũng ít tuổi hơn mẹ, mẹ cũng nên kính già yêu trẻ chứ."
Tiết Noãn Nhi vươn tay khẽ nhéo mũi con trai "Quỷ con này, yên tâm đi, mẹ gọi toàn món con thích thôi."
"Hì hì, con biết Noãn Nhi là tốt nhất."
Tiết Noãn Nhi bưng ly nước trái cây lên nhấp một ngụm, đột nhiên khủy tay bị một người va phải, nước trái cây bắt lên áo cô.
"Xin lỗi, xin lỗi" Một người đang dìu một người đàn ông bụng phệ từ trong phòng bao đi ra, người đàn ông uống say quá béo, nên bước đi xiêu xiêu vẹo vẹo, không cẩn thận va phải cánh tay Tiết Noãn Nhi.
Người đàn ông đi bên cạnh nói với người cấp dưới: "Cậu đưa ông ta về đi". Anh ta hơi nhíu mày, người khách hàng này đúng là khó trị nhất.
Giao người khách hàng cho cấp dưới, anh ta xoay người về phía Tiết Noãn Nhi nói lời xin lỗi: "Thật sự xin lỗi cô"
Tiết Noãn Nhi đang lau nước trái cây trên áo, ngẩng đầu lên, khi nhìn thấy gương mặt quen thuộc của người đàn ông trước mặt, lập tức sững sờ.