Doãn Băng Dao vừa đi ra cửa phòng bệnh, đột nhiên thấy mấy người đàn ông mặc vest đen từ trong thang máy đi ra. Nhìn vẻ mặt của những người đàn ông này, cô có thể biết họ là những người không bình thường, trong lòng xuất hiện cảm giác bất an. Vì thế vội vàng quay đầu làm bộ đang nhìn thứ gì đó trên vách tường.
Sau khi mấy người đàn ông đi qua, cô mới quay đầu thấy bọn họ đang đi thẳng vào phòng bệnh của mình.
Chẳng lẽ là người Ngự Giao phái tới?
Doãn Băng Dao đột nhiên cảm thấy lo lắng, cô đi vào thang máy muốn nhanh chóng rời khỏi nơi này.
Tang lễ của Thẩm Hiên Bạch được xử lý cực kỳ nhanh gọn, quả nhiên người nhà họ Thẩm không đơn giản. May mắn cô y tá hôm qua tâm địa lương thiện, giúp cô hỏi thăm địa chỉ nghĩa trang an táng Thẩm Hiên Bạch. Vì không muốn khiến người khác chú ý, Doãn Băng Dao trốn ở bên ngoài rất lâu, định khi trời tối sẽ tới nghĩa trang thăm mộ Thẩm Hiên Bạch.
Đột nhiên bụng cô phát ra tiếng kêu ọc ọc, Doãn Băng Dao xoa bụng nói: "Cục cưng đói bụng đúng không, chúng ta đi ăn chút gì đó trước nhé, sau đó mẹ sẽ dẫn con tới thăm ân nhân cứu mạng mẹ con mình."
Doãn Băng Dao tùy tiện ăn chút gì đó, chẳng mấy chốc trời đã sẩm tối. Cô nhìn xung quanh một lúc, mới bước vào nghĩa trang.
Bên trong nghĩa trang có một ngôi mộ mới nhất, phía trước còn đặt rất nhiều hoa tươi, những vẫn khiến người ta có cảm giác tiêu điều lạnh lẽo.
"Hiên Bạch, em đến thăm anh đây." Doãn Băng Dao đi đến trước ngôi mộ, giơ tay nhẹ nhàng vuốt bức ảnh trên bia mộ.
Lại một lần nữa hình ảnh người cô yêu quý chết trước mặt hiện lên trong đầu, khiến trái tim cô đau đớn tột cùng, cảm giác đau đớn đến mấy đi tri giác.
Nhờ ánh trăng, giúp cô nhìn rõ khuôn mặt Thẩm Hiên Bạch trên bức hình, nụ cười của anh vẫn rực rỡ như ánh mặt trời. Nhìn chăm chú vào bức ảnh của anh, suy nghĩ của cô dần dần trở về năm mười bảy tuổi.
Ngày hôm đó bầu trời trong xanh, ánh nắng rạng rỡ.
Bọn họ tốt nghiệp trung học, cô vì chăm sóc em trai, đã từ chối thông báo trúng tuyển của một trường học trọng điểm ở một tỉnh khác.
Cô ở lại vốn là vì có thể chăm sóc em trai.
Thẩm Hiên Bạch lại muốn ra nước ngoài theo đuổi giấc mộng của mình.
Ngày đó ở trên sân bay, hai người sóng vai ngồi trước vali hành lý. Doãn Băng Dao nhẹ nhàng tựa đầu vào vai Thẩm Hiên Bạch.
"Băng Dao, anh đi rồi em có nhớ anh không?"
"Em sẽ rất nhớ."
Nghe thấy câu nói này của Doãn Băng Dao, trái tim Thẩm Hiên Bạch như nở nụ cười. Hai người ở bên nhau đã được một năm, năm lớp mười một đã chính thức qua lại, nhưng Doãn Băng Dao luôn giữ vẻ mặt lạnh lùng, khiến anh cứ ngỡ rằng cô sẽ không nhớ mình.
Thẩm Hiên Bạch cầm tay cô, nắm chặt trong bàn tay mình "Băng Dao, em hãy chờ anh trở lại, khi sự nghiệp thành công anh nhất định sẽ trở về. Sau khi trở về anh sẽ chăm sóc thật tốt cho em và Lăng Diệc được không?"
Doãn Băng Dao ngẩng đầu nhìn anh, gật đầu.
Anh khẽ nâng gương mặt cô, nhìn sâu vào trong mắt cô. Bỗng nhiên, cúi đầu xuống, bờ môi ấm áp của anh chạm vào cánh môi mềm mại của Doãn Băng Dao.
Cô sợ tới mức sững sờ, sau đó vội vàng rụt người lại, gương mặt ửng hồng. Đó là nụ hôn đầu tiên của hai người, một nụ hôn như chuồn chuồn lướt nước.
"Chuyến bay đi Paris sắp cất cánh...."
Giọng nói trong loa thông báo thúc giục Thẩm Hiên Bạch mau lên máy bay. Doãn Băng Dao nhìn Thẩm Hiên Bạch chỉnh lại quần áo một chút, trên gương mặt là nụ cười dịu dàng "Hiên Bạch, đi đường chú ý an toàn, sang bên đó phải chăm sóc bản thân thật tốt."
"Ừm" Thẩm Hiên Bạch liên tục gật đầu, vẻ mặt kiên định: "Băng Dao, em nhất định phải chờ anh trở về, nhất định phải chờ đó." Trong đôi mắt đen nháy hơi ửng đỏ, một giọt nước mắt trào mi.
Đây là lần đầu tiên Doãn Băng Dao nhìn thấy người đàn ông rạng rỡ như ánh mặt trời này rơi nước mắt. Cô kiễng chân lên, ngón tay mảnh khảnh khẽ lau đi vệt nước mắt trên mặt anh "Anh yên tâm, em sẽ chờ anh trở về."
Thẩm Hiên Bạch đột nhiên ôm chặt cô vào lòng. Sau đó buông cô ra, cắn răng xoay người đi vào cửa soát vé.
Doãn Băng Dao đưa mắt nhìn theo bóng lưng rời đi của anh. Thật ra khi đó, cô cũng không tin chắc bản thân sẽ chờ được Thẩm Hiên Bạch trở về, từ nhỏ cô đã trải qua quá nhiều chuyện, tuy chỉ mới mười bảy tuổi nhưng lại không dám dễ dàng tin tưởng bất kỳ ai.
Thật ra khi đó, cô đã tự nhủ với bản thân phải kiên định đợi đến khi anh trở về. Nhưng khi đó cô còn quá nhỏ tuổi, hoàn toàn không biết đó vốn dĩ không phải là tình yêu.
Trí nhớ của Doãn Băng Dao từ quá khứ xa xôi dần trở về hiện tại, xoay người nhìn bia mộ mà lệ rơi đầy mặt, nói: "Hiên Bạch, em chờ anh trở về...."
Nếu thật sự có kiếp sau, cô nhất định sẽ trân trọng người đàn ông đã yêu thương cô hết lòng này. Doãn Băng Dao nhắm hai mắt lại, càng thêm chắc chắn bản thân nhất định phải sinh và nuôi dưỡng thật tốt đứa con trong bụng.
Đứa trẻ này là do Thẩm Hiên Bạch dùng tính mạng để cứu sống, cô còn nhớ rõ nét mặt của anh khi nói sẽ làm bố của đứa trẻ, vô cùng hạnh phúc, giống như anh thực sự là bố đẻ của đứa trẻ.
Anh là một người lương thiện như vậy.
Khi Doãn Băng Dao đang đau lòng bật khóc nức nở, mấy người đàn ông đã lặng lẽ đứng ở sau lưng cô. Bọn họ đã đứng một lúc nhưng cô vẫn chưa phát hiện. Cho đến khi Doãn Băng Dao lau nước mắt, quay đầu lại mới nhìn thấy mấy người đàn ông đứng phía sau.
Cô lùi lại mấy bước, "Các anh...."
"Cô Doãn, cô yên tâm, chúng tôi sẽ không làm hại cô nhưng phiền cô đi theo chúng tôi" Người đàn ông dẫn đầu nói, vẻ mặt anh ta lạnh như băng không chút biểu cảm.
Doãn Băng Dao vội vàng đứng từ dưới đất lên, nghi hoặc nhìn những người trước mặt.
Rốt cuộc bọn họ là ai?
"Xin lỗi, tôi sẽ không đi cùng các anh." Doãn Băng Dao bỏ lại những lời này, liền xoay người rời đi
Vừa xoay người, một người đàn ông khác đứng phía sau bia mộ liền bước tới đứng trước mặt cô.
"Các người tránh ra" Doãn Băng Dao hét lên.
Người đàn ông vừa lên tiếng bước tới "Cô Doãn, chúng tôi chỉ nhận lệnh làm việc, xin đừng làm khó chúng tôi."
Người đàn ông cố gắng thuyết phục. Cô lắc đầu, định bỏ chạy lập tức bị anh ta kéo trở lại.
"Cô Doãn, nếu cô đã không phối hợp như vậy thì đứng trách chúng tôi không khách khí." Người đó giơ tay lên, đánh mạnh một cái vào gáy Băng Dao.
Cô kêu lên một tiếng, sau đó ngất xỉu
Cái đánh này sẽ không làm tổn thương tới cô, chỉ là để cô tạm thời ngất đi một lúc. Người đàn ông bế Doãn Băng Dao, đi ra khỏi nghĩa trang đặt cô lên băng ghế dài trong xe. Chiếc xe nghênh ngang rời đi, nhanh chóng biến mất trong màn đêm.
Trên bia mộ, Thẩm Hiên Bạch vẫn mỉm cười như trước, nụ cười xán lạn như ánh mặt trời.
***
Khi Doãn Băng Dao tỉnh lại, phát hiện bản thân đang nằm trên chiếc giường lớn mềm mại. Cô mở to mắt nhìn xung quanh, khung cảnh rất quen thuộc, nhưng không thể nhớ ra là ở đâu, giống như đã từng tới qua lại giống như chưa từng tới lần nào.
Cô vội vã xoa lên bụng mình, sau khi cảm giác đứa trẻ vẫn bình an, mới thở phào nhẹ nhõm. Tuy bụng chưa lớn, nhưng cô vẫn cảm nhận được sự tồn tại của đứa trẻ. Vén chăn xuống giường, đi đến kéo cánh cửa, phát hiện cửa đã bị khóa từ bên ngoài.
Rốt cuộc đây là đâu? Ai bắt cô tới đây?