Ánh mặt trời xuyên qua những tầng mây, tỏa xuống mặt đất những ánh nắng mặt trời vàng óng rực rỡ.
Trên tầng cao nhất tòa nhà cao ốc Thẩm thị, một bóng dáng cao ngạo đứng trước cửa sổ sát đất, quan sát cả thành phố cảng xa hoa. Ngũ quan hoàn mỹ, hai hàng mày kiếm khẽ nhíu lại, một tia u buồn quanh quẩn ở khóe mắt đuôi mày trên khuôn mặt cương nghị của anh.
Tiếng gõ cửa vang lên.
"Vào đi" Giọng nói thầm thấp cất lên.
Phương Chính Đông, Lang Long và Phạm Khiết Phàm, ba người cùng bước vào văn phòng
Ngự Giao xoay người, ngồi xuống chiếc ghế xoay bằng da, hai tay anh đặt trên tay vịn, khí như một bậc đế vương không giận mà uy.
"Chuyện tớ muốn đi Hawai, không được để cho người thứ năm biết" anh nhìn thoáng qua ba người bạn tốt kiêm trợ lý của mình.
"Khụ...." Phương Chính Đông ngượng ngùng ho khan, giơ tay: "Có một người nữa"
"Ai?" ánh mắt sắc bén của Ngự Giao nhìn về phía Phương Chính Đông.
"Đồng Bội, cô ấy một mực hỏi tin tức về Doãn Băng Dao, cho nên tớ mới nói cho cô ấy biết, nhưng yên tâm đi, Đồng Bội sẽ không nói với người khác, bởi cô ấy biết tính nghiêm trọng của chuyện này"
Ngự Giao trừng mắt liếc Phương Chính Đông một cái.
"Được rồi, trong khỏng thời gian này, tất cả mọi chuyện trong tập đoàn đều giao lại cho Lang Long, Phạm Khiết Phàm cậu phụ trách hỗ trợ cậu ấy"
Phạm Khiết Phàm nhìn Lang Long, rồi lại nhìn về phía Ngự Giao, "Giao, cậu có cần một người đi cùng không, lần này rất nguy hiểm"
"Đúng vậy, hãy để tớ đi cùng cậu. Chúng ta đi sớm về sớm, một mình cậu đi tớ rất lo lắng" Lang Long nói.
Phương Chính Đông cũng khuyên: "Cậu khiến để cậu ấy đi cùng đi, yên tâm, công ty đã có tớ và khiết phàm, không có vấn đề gì đâu"
Nhìn nét mặt lo lắng của ba người bạn thân, Ngự Giao đành phải gật đầu đồng ý
"Vậy cũng được"
Vì không muốn bị người khác chú ý, Ngự Giao không đi bằng trực thăng, cũng không mang theo vệ sĩ, chỉ dẫn theo Lang Long và hai người vệ sĩ giả trang thành những người bình thường, cùng nhau tới hawai.
Còn những người vệ sĩ khác được sắp xếp ở một nơi bí mật gần đó, âm thầm tiến hành bảo vệ.
Anh là một người chỉ cần một cước có thể giẫm nát giới xã hội đen, ra khỏi cửa không mang theo bảo vệ và vũ khí là điều hết sức nguy hiểm.
Ở một nơi trên Hawai, sau khi Doãn Băng Dao nghe nói Ngự Giao đang trên đường tới đây, tâm trang luôn trong trạng thái lo lắng bất an.
Cô và Thẩm Hiên Bạch dùng bữa sáng, anh liền chú ý tới vẻ hốt hoảng của cô, liếc mắt một cái cũng nhìn thấu suy nghĩ của cô, an ủi: "Băng Dao, em đừng lo lắng, không phải anh đã nói có anh ở đây rồi sao"
"Hiên Bạch, chuyện này.... có thể giữ bí mật giúp em được không?"
"Giữ bí mật chuyện gì?"
"Chính là chuyện đứa bé, không được nói cho Ngự Giao. Em không muốn anh ta biết" Nếu như anh ta biết, không biết chừng sẽ lại làm ra những chuyên ghê tởm nào đó
Hiện giờ cô chỉ muốn giũ sạch mọi quan hệ với anh ta, không có bất kỳ liên quan gì.
Thẩm Hiên Bạch rất kinh ngạc, sao cô có thể làm như vậy, nhưng sâu trong lòng anh, có một niềm vui sướng nho nhỏ.
"Ừm, em yên tâm. Anh sẽ không nói"
"Cảm ơn anh" Doãn Băng Dao cảm kích nhìn, "Vậy anh đã tính xem khi anh ta tới đây sẽ làm thế nào chưa?"
Thẩm Hiên Bạch cầm tay Băng Dao, "Hình như em rất sợ anh ta?"
"Em...."
"Đừng lo lắng quá, có anh ở đây. Anh đã nghĩ xong rồi, đợi buổi chiều anh ta tới đây, anh sẽ nói cho anh ta biết, bây giờ em là bạn gái của anh. Cho dù nói gì đi nữa, anh cũng là emhọ của anh ta, em lại tự nguyện ở lại bên cạnh anh, anh ta sẽ không thể nói gì được nữa"
"Như vậy không được" Doãn Băng Dao nhíu mày.
"Chúng ta chỉ lừa anh ta thôi. Đợi sau khi anh ta rời đi, anh sẽ không ép buộc em"
Thẩm Hiên Bạch rất nghiêm túc nhìn Doãn Băng Dao, cô do dự một chút, cuối cùng gật đầu.
Thẩm Hiên Bạch ở trong phòng đọc sách, nhận được cuộc điện thoại của một người thần bí.
"Anh ta đã tới bến tàu rồi, tôi sẽ đích thân đến đó đón. Trước mắt đừng có hành động gì, thời cơ chưa tới, chờ thời cơ tới đã đến lúc đó tôi sẽ thông báo lại cho ông.... Ừm, được...."
Sau khi cúp điện thoại, Thẩm Hiên Bạch liền dẫn Doãn Băng Dao đến bến tàu. Ngồi trên xe, hai bàn tay của cô không ngừng xoắn vặn vào nhau, trong lòng hoảng loạn bất an.
Thẩm Hiên Bạch vương tay chạm vào tay cô, nhẹ nhàng vỗ vỗ, nhìn cô bằng một ánh mắt kiên định,
Tại bến tàu, Ngự Giao đã chờ sẵn ở nơi đó, Lang Long đứng bên cạnh, nhìn nét mặt nặng nề của anh. Không biết tại sao, Lang Long có cảm giác Ngự Giao đột nhiên thay đổi rất nhiều.
Rất nhanh, xe của Thẩm Hiên Bạch đã đến bến tàu.
Doãn Băng Dao nhìn bóng lưng to lớn bên ngoài, những sợi dây thần kinh trên đầu giống như đột nhiên bị kéo căng ra.
Thẩm Hiên Bạch xuống xe, rất có phong độ đi vòng qua bên kia xe mở cửa xe cho cô.
"Giao, bọn họ đến rồi" Lang Long nói.
Ngự Giao xoay người lại, thấy hai người đi tới. Ánh mắt anh, gắt gao khóa chặt trên khuôn mặt Doãn Băng Dao, hình như cô gầy đi....
Thẩm Hiên Bạch tiến lên, cười nói: "Anh, sao nhất định phải gặp mặt ở đây, mà không tới chỗ của em nghỉ ngơi. Hơn nữa phong cảnh Hawai rất đẹp, anh không nên vội vàng như vậy, nên để em đón tiếp anh "
Giọng nói của Thẩm Hiên Bạch kéo ánh nhìn chăm chú của Ngự Giao trên người Doãn Băng Dao về, "Tôi tới có một vài chuyện riêng, còn phải trở về gấp"
Từ đầu tới cuối Doãn Băng Dao đều không dám ngẩng đầu lên. Lang Long thấy thế, nói: "Mọi người nói chuyện, tớ đi sang bên kia trước"
"Hiên Bạch, tôi muốn nói với Băng Dao mấy câu" Ngự Giao nói
Thẩm Hiên Bạch nhìn Doãn Băng Dao nhăn mày, vươn tay ôm eo cô, Ngự Giao thấy thế có hơi kinh ngạc.
"Anh, có chuyện này em muốn nói với anh trước" khóe miệng Thẩm Hiên Bạch hơi cong lên, từ nhỏ đến lớn, ở bất kỳ phương diện nào anh đều không bằng Ngự Giao. Nhưng lúc này, anh đột nhiên cảm thấy rất kiêu ngạo, vì có Băng Dao mà có được cảm giác kiêu ngạo này. Bởi vì Doãn Băng Dao là của anh, từ trước tới giờ, hiên tại, tương lai đều như vậy.
"Chuyện gì?" Ngự Giao cảm thấy có điều gì đó không đúng.
Thẩm Hiên Bạch nắm xiết chặt tay, "Anh nên biết Băng Dao là người yêu đầu tiên của em, hiện tại chúng em quyết định quay lại bên nhau"
"Cậu nói cái gì?" Ngự Giao cả kinh, vội vàng nhìn về phía Doãn Băng Dao, "Điều cậu ta nói là sự thật?"
Doãn Băng Dao ngẩng đầu lên, nhìn thẳng vào mắt Ngự Giao, trong ánh mắt anh ta thậm chí có vẻ đau lòng, quay đầu, lạnh lùng nói: "Đúng vậy, tôi và Hiên Bạch quyết định trở về bên nhau, anh ấy là bạn trai tôi"
Ngự Giao hít sâu một hơi, anh rất muốn nổi giận, nhưng kiềm chế lại, "Băng Dao, tôi có thể nói chuyện riêng với em được không?" ánh mắt anh nôn nóng.
Cô nhìn Thẩm Hiên Bạch, "Hiên Bạch, anh lên xe trước chờ em được không?"
Không biết việc Thẩm Hiên Bạch giả làm bạn trai cô có tác dụng không, nhưng giữa cô và Ngự Giao có quá nhiều ân oán, có trốn tránh cũng là vô ích.
"Được, vậy anh lên xe trước chờ em" Doãn Băng Dao dịu dàng cười với cô.
Sau khi Thẩm Hiên Bạch rời đi, Ngự Giao liền vội vàng bước lên, Doãn Băng Dao hoảng hốt lùi về phía sau một bước.
"Không phải tôi muốn tổn thương em...." Ngự Giao cau mày