Phương Chính Đông lén lút vào phòng Thẩm Cẩm Hoa.
Bà ta nhìn thoáng qua người chồng đang nằm bất động trên giường, giọng nói điên khùng trở nên bình thường, "Cẩm Hoa, em lại tới thăm anh đây." Giọng nói có chút bi thương.
Bà ngồi xuống mép giường, đưa tay khẽ vuốt ve gương mặt người chồng "Xinh lỗi, em cũng không muốn làm như vậy với anh, nhưng thực sự em không còn cách nào khác. Anh cũng hiểu rõ tính cách của Ngạn Bằng đúng không, nếu biết được những chuyện này có lẽ nó sẽ vì đại nghĩa diệt thân, cho nên, Cẩm Hoa à, em không thể để Ngạn Bằng biết, vì vậy anh không thể tỉnh lại."
Nước mắt Phùng Quân Bình chảy dài xuống má, tất cả đều do tội nghiệt của bà tạo ra. Đứng dậy từ trong túi áo lấy ra một gói thuốc bột, lúc này hoàn toàn không nhìn ra dáng vẻ điên dại ngày thường.
Hòa gói thuốc bột vào trong chén xong, sau đó cho Thẩm Cẩm Hoa uống, trong cả quá trình nét mặt Phùng Quân Bình vô cùng nặng nề, vì không muốn để người khác phát hiện cho Thẩm Cẩm Hoa uống thuốc xong liền nhanh chóng đi ra ngoài.
Vừa mở cửa ra, lập tức nhìn thấy gương mặt nghi ngờ và tức giận của Ngự Giao ở trước cửa.
Phùng Quân Bình kinh ngạc mở to mắt nhìn một lúc, trên gương mặt từ từ hiện ra nụ cười điên dại, bà cười hì hì mất tiếng ngây ngô về phía Ngự Giao, nghiêng người chuẩn bị chạy đi.
"Mẹ còn muốn giả vờ đến bao giờ nữa?" Tóm lấy cổ tay bà ta, Ngự Giao gằn từng chữ.
Từ giọng nói trầm thấp sắc bén của anh, có thể thấy anh đang cố gắng kiềm chế lửa giận trong lòng
"Buông mẹ ra! Con đang nói gì thế?" Phùng Quân Bình hoảng loạn, muốn hất bàn tay Ngự Giao ra.
Anh đẩy bà vào phòng, nhấc chân về phía sau đá vào cánh cửa, cánh cửa bị đóng lại "rầm" một tiếng
"Con trai! Con muốn làm gì?" Phùng Quân Bình sợ hãi kêu
Ngự Giao áp sát người bà, "Mẹ đã cho bố uống thuốc gì? Đừng giả bộ nữa, vừa nãy con đã nghe thấy tất cả rồi." đôi mắt sắc bén của anh dần dần đỏ những tia máu.
Phùng Quân Bình tái mặt "Mẹ không hiểu con đang nói cái gì?"
"Mẹ còn muốn giả điên nữa sao? Có phải muốn con đưa ra những hình ảnh khi nãy camera quay được, mẹ mới thừa nhận." Ngự Giao không kiềm chế được, hét lên.
Gương mặt Phùng Quân Bình trở nên u ám, xoay người nhìn ra ngoài cửa sổ, "Con biết hết rồi sao"
"Nói cho con biết, mẹ đã cho bố uống thuốc gì? Nói cho con biết, tại sao mẹ muốn giả điên?" Ngự Giao tiến lên, hai tay bót chặt vai Phùng Quân Bình.
"Con buông mẹ ra!" Phương Chính Đông giãy dụa "Con đừng quên, mẹ là mẹ của con"
"Hừ, mẹ...." Ngự Giao cười lạnh một tiếng, trên mặt là sự thống khổ, trong đôi mắt ửng đỏ lấp loáng nước mắt "Vậy tại sao mẹ phải hại bố? Tại sao muốn giả điên?
Ngự Giao nhìn gương mặt lạnh lùng của mẹ, từng cơn gió đêm lạnh buốt từ cửa sổ thổi vào khiến anh đột nhiên cảm giác rét lạnh, cái lạnh thấu xương. Bị người thân nhất của chính mình lừa gạt, cảm giác này lần đầu tiên anh nếm trải.
"Đúng, mẹ thừa nhận, mẹ cho bố con uống thuốc độc nhưng thuốc này không khiến ông ấy mất mạng, chỉ làm ông ấy hôn mê không bao giờ tỉnh lại." Phùng Quân Bình thẳng thắn nói.
"Tại sao phải làm như vậy?" Anh run giọng hỏi.
"Bởi vì mẹ hận ông ấy, từ trước đến giờ tình cảm giữa mẹ và ông ấy vốn luôn bất hòa, ông ta không đối xử tốt với mẹ."
Ngự Giao cười khổ "Bố đối xử với mẹ không tốt ở chỗ nào? Bố yêu mẹ như vậy! Tại sao mẹ...."
"Con làm sao hiểu được." Phùng Quân Bình hét lên "Vấn đề tình cảm giữa bố mẹ, con không hiểu được đâu."
Ai nấy đều có thể thấy Thẩm Cẩm Hoa yêu chiều vợ đến mức nào, còn nhớ trước kia Phùng Quân Bình chỉ là một cô gái bình dân nghèo khổ. (Edit bởi Diễn đàn Lê Quý Đôn). Thẩm Cẩm Hoa bất chấp sự phản đối của gia tộc nhất quyết phải cưới bà làm vợ, hơn nữa luôn yêu thương che chở bảo vệ người vợ này chưa từng liếc mắt để ý tới bất kỳ người phụ nữ nào bên ngoài.
Cho nên, Ngự Giao làm sao có thể tin lời bà nói.
"Mẹ gạt con." Anh nhìn thẳng vào mắt mẹ, là một đôi mắt có căm phẫn có đau lòng.
"Mẹ không gạt con, con trai chuyện tình cảm giữa hai người, người ngoài không thể hiểu được đâu. Ông ấy không tốt với mẹ như vẻ bề ngoài, con lớn rồi, chẳng lẽ không hiểu tình yêu là gì sao? Vấn đề giữa bố và mẹ, con là người ngoài không hiểu được đâu"
"Đủ rồi! Con không hiểu thứ tình yêu chó má kia là gì hết! Con chỉ biết mẹ cho bố uống thuốc độc," Thực sự anh không hiểu tình yêu là gì, thật sự không hiểu....
Trước kia anh cho rằng bản thân thích Tô Y Thu, nhưng kể từ khi Doãn Băng Dao xuất hiện cho anh một loại cảm giác hoàn toàn khác. Anh mới hiểu rõ mình chưa bao giờ từng yêu Tô Y Thu.
Nhưng cho dù là yêu Doãn Băng Dao, anh cũng không biết nên xử lý quan hệ giữa bọn họ thế nào, hết lần này đến lần khác tổn thương cô, luôn lấy cớ trả thù cho em trai để giữ cô ở bên mình.
Phùng Quân Bình sững người nhìn con trai.
Trên gương mặt anh tuấn hai hàng lệ lặng lẽ chảy xuôi, anh không dễ dàng rơi nước mắt, nhưng giờ phút này thật sự muốn vứt bỏ tất cả vẻ ngụy trang và sự kiên cường kia. Anh thật sự sắp phát điên rồi.
"Cứ coi như tình cảm giữa bố và mẹ có vấn đề, nhưng mẹ cũng không được cho ba uống thuốc độc! Tại sao phải giả điên. Nói cho con biết, rốt cuộc vì cái gì? Chuyện này có liên quan đến vụ tai nạn của Gia Hạo sao?" Một lần nữa anh nắm chặt bả vai mẹ, dùng hết sức lắc lắc.
Phùng Quân Bình lùi về phía sau, hai bả vai bị con trai nắm chặt đến đau đớn, "Mẹ sẽ không nói ra bất kỳ chuyện gì."
Ngự Giao ngẩng người, nhìn vẻ mặt kiên định của Phùng Quân Bình.
Anh cười cười, buông vai bà ra, "Được, mẹ không nói đúng không, vậy con sẽ tự điều tra ra sự thật."
Ngự Giao xoay người, nét mặt bi thương đột nhiên trở nên âm độc, "Nếu con điều tra trong chuyện này ngoài mẹ còn người bất kỳ người nào liên quan, vậy con tuyệt đối sẽ không dễ dàng buông tha cho kẻ đó! Con sẽ khiến kẻ đó nhà tan cửa nát! Còn về phần mẹ, tất nhiên con sẽ tự xử lý."
"Ngạn Bằng, mẹ là mẹ của con." Phùng Quân Bình hoảng sợ.
Bà đương nhiên hiểu rõ đứa con trai thủ đoạn này, tuy không phải người xấu, nhưng khi đối phó với kẻ thù từ trước tới giờ đứa con trai này của bà đều không từ thủ đoạn, lòng dạ hiểm ác.
Xoay người nhìn về phía mẹ với ánh mắt xa lạ "Con sẽ không bỏ qua cho kẻ dám lừa dối con! Cho dù là mẹ cũng không được."
Phùng Quân Bình rùng mình "Được, mẹ nói cho con biết, nhưng con phải đồng ý với mẹ một điều kiện, không được tiếp tục truy cứu."
Bà tiến lên, nắm chặt tay Ngự Giao "Con trai, đồng ý với mẹ, sau khi mẹ nói xong không được tiến hành điều tra."
Ngự Giao do dự một lát nhìn vẻ mặt cầu xin của mẹ, gật đầu: "Được"
***
Tuy rằng Hawai là miền nhiệt đới, nhưng khí hậu lại ôn hòa hợp lòng người.
Doãn Băng Dao đội trên đầu một chiếc mũ màu trắng, trên người mặc một chiếc váy dài màu trắng, xách giầy trên tay đi chân trần trên cát, chốc chốc nước biển lại nhẹ nhàng vỗ lên chân cô.
Gió biển lướt khẽ qua mái tóc dài bồng bềnh, Doãn Băng Dao dừng chân, nhìn về mặt biển phía xa xa. Đặt tay lên bụng, kể từ khi quyết định giữa đứa bé này lại, cô luôn bất giác làm động tác này, bắt đầu tưởng tượng đứa trẻ này là bé trai hay bé gái.
Ngước mắt nhìn về phía chân trời, ở chốn ấy chính là nơi của Ngự Giao. Không biết, hiện giờ anh ta đang làm gì? Đột nhiên bị chính ý nghĩ này của mình làm cho sợ hết hồn, cô lấy lại tinh thần căn môi nghĩ, tại sao bất giác lại nghĩ tới người đàn ông đó? Không, cô hận anh ta, hận đến mức không thể giết chết anh ta.
Bỗng có người vỗ nhẹ vào bả vai, Doãn Băng Dao quay lại, nhìn thấy Thẩm Hiên Bạch. Vẻ mặt anh có hơi nặng nề "Băng Dao, có chuyện anh muốn nói với em"