Cô có chút kinh ngạc, đối mặt với ánh mắt bỉ ổi của những người đàn ông trước mặt, nhưng đồng thời cũng có thể cảm nhận được sự bảo vệ của Ngự Giao với cô. Không giống như lần tới thuyền chở khách trước đó, còn ép cô uống rượu cùng những người đàn ông kia.
Anh ta thực sự là một người đàn ông có tính cách thất thường hay thay đổi.
Đối diện những người đàn ông thô kệch trước mặt, rõ ràng anh cũng biến thành một người ngông cuồng, uống rượu, vung chân vung tay, hoàn toàn không giống người đàn ông tao nhã mặc vest ngồi trong phòng làm việc.
Sự thay đổi của anh, luôn khiến cô không thể nắm bắt.
Ngự Giao trò chuyện cùng mấy người đàn ông đối diện, còn gọi thêm ba nữ tiếp viên.
Những tiếp viên trong quán bar ăn mặc rất lộ liễu, vừa bước vào đã uốn éo đem bộ ngực đẫy đà của mình áp sát lồng ngực ba người đàn ông kia. Dáng vẻ hết sức dâm mị.
Một tiếng sau, ba người đàn ông kia cùng đứng lên bắt tay Ngự Giao, sau đó ôm người phụ nữ trong ngực rời đi. Chỉ có người đàn ông xấu xí kia, trước khi đi còn liếc mắt nhìn Doãn Băng Dao một cái.
Trong ánh mắt đó, không che giấu được vẻ thèm muốn dơ bẩn.
Doãn Băng Dao hất cánh tay Ngự Giao đang khoác trên vai cô ra, nụ cười thản nhiên trên mặt cũng được gỡ xuống, "Không phải anh muốn tôi bị nhục nhã sao, vậy sao còn giúp tôi như vậy"
Đối với sự che chở của anh, cô hoàn toàn không cảm kích.
Ngự Giao cầm ly rượu trên bàn, uống một hơi cạn sạch, "Hiện giờ cô là vợ của em trai tôi, lại là người tình bí mật của tôi. Nói cách khác, cô là người nhà họ Thẩm, cho nên chỉ có tôi mới được phép sỉ nhục cô, người khác không thể"
Doãn Băng Dao đứng lên, chuẩn bị rời đi
Anh liền giơ tay ra giữ chặt lấy cô, đôi giày cao gót dưới chân cô lập tức lảo đảo, cơ thể mất trọng tâm ngã ngồi trên đùi anh.
"Anh làm gì vậy? mau thả tôi ra" Ở bên ngoài, từ trước tới giờ cô chưa từng dám gần gũi với anh như vậy, chỉ sợ bị người khác nhìn thấ, luôn lo lắng cẩn thận, giống như một tên trộm, sợ người khác phát hiện.
Trên thực tế, quan hệ mờ ám giữa cô và Ngự Giao, đã bị người khác bắt gặp.
Trong lúc giẫy giụa, Doãn Băng Dao ngẩng đầu lên, liền nhìn thấy Tô Y Thu đang trợn mắt đứng nhìn ở trước cửa.
"Y .... Y Thu" Doãn Băng Dao kinh ngạc.
Ngự Giao nghe thấy vậy liền ngẩng đầu lên, nhìn thấy Tô Y Thu đứng trước mặt cũng có chút kinh ngạc.
Doãn Băng Dao vội vàng nhảy xuống khỏi đùi anh, xấu hổ không biết nên nói gì.
"Hai người...." giọng nói của Tô Y Thu có chút run run.
"Y Thu, sao em lại ở đây?" Ngự Giao nhanh chóng lấy lại vẻ bình tĩnh.
Doãn Băng Dao đứng bên cạnh, cảm giác đột nhiên cả thế giới đang sụp đổ.
Hốc mắt Tô Y Thu dần dần chảy ra nước mắt, "Anh Bằng, không phải anh hẹn em tới đây sao?"
"Anh?" Ngự Giao không hiểu.
Tô Y Thu xoay người, bật khóc chạy đi.
Ngự Giao không đuổi theo, anh nhìn thoáng qua Doãn Băng Dao.
Cô không biết tại sao anh lại nhìn mình như vậy, sao đó chạy đuổi theo.
Tô Y Thu chạy ra khỏi quán bar, không kìm được mà nước mắt tuôn rơi lã chã.
Không phải anh Bằng đã hẹn cô tới đây sao? Tại sao Doãn Băng Dao lại ở trong đó?
Cô luôn tự nói với bản thân, không được suy nghĩ về quan hệ giữa bọn họ, luôn làm ra vẻ như mình không biết, nhưng bây giờ, bọn họ lại ở trước mặt cô trình diễn hình ảnh thân mật như vậy.
Băng Dao, rốt cuộc cậu có nghĩ tới tớ sẽ đau khổ đến thế nào không.
"Y Thu, cậu nghe tớ giải thích đã" Doãn Băng Dao đuổi theo
Tô Y Thu không muốn nhìn thấy Băng Dao, đồng thời cô cũng không biết bản thân phải đối mặt với chuyện này như thế nào.
Lúc đầu trong lòng còn vô cùng vui sướng, còn trang điểm thật đẹp.
Tô Y Thu nước mắt ướt mi chạy về phía trước, dưới chân đột nhiên bị vấp, ngã nhào xuống đất.
Cô ôm mắt cá chân đau đớn, khóc đến thương tâm.
Doãn Băng Dao chạy tới, sốt ruột nói: "Y Thu, cậu không sao chứ, mau để tớ nhìn xem"
Cô ngồi xổm xuống, muốn kiểm tra chân Y Thu, lại bị cô ấy khóc lóc đẩy ra, "Không cần cậu lo cho tôi"
Nếu đêm nay không tận mắt nhìn thấy cảnh tượng này, cô sẽ tiếp tục tự lừa dối bản thân, tự nhủ chẳng qua bọn họ chỉ nhất thời ý loạn tình mê, Băng Dao tuyệt đối không bao giờ nhẫn tâm lừa dối cô, hơn nữa chắc chắn trong lòng anh Bằng cũng chỉ có duy nhất một mình cô.
Nhưng đêm nay nhìn thấy cảnh tượng đó, cuối cùng cô không thể tiếp tục tự lừa mình dối người được nữa.
Doãn Băng Dao lại tiến lên, "Y Thu, cậu nghe tớ giải thích đi. Tớ và Ngự Giao không giống như cậu nghĩ đâu"
Tô Y Thu bịt hai tai, "Tôi không muốn nghe, tôi không muốn nghe bất cứ điều gì"
Doãn Băng Dao nắm chặt tay cô, nghẹn ngào nói: "Y Thu, cậu đừng như vậy, giữa tớ và Ngự Giao chỉ là quan hệ chủ tớ, hôm nay anh ta có hẹn với khách, vì thế tớ mới đi cùng anh ta, còn cảnh cậu vừa nhìn thất, chẳng qua chỉ là ý muốn thôi"
Cô vẫn lựa chọn nói dối.
Nếu cô nói thật với Tô Y Thu, như vậy tình cảm giữa hai người chị em tốt của hai người chắc chắn sẽ chấm dứt, hơn nữa, cô không muốn Y Thu đau lòng, cho nên mới chọn cách nói dối.
Tô Y Thu tròn mắt nhìn, cô ngước đôi mắt đong đầy nước hỏi: "Là như vậy thật sao?"
"Thật, là thật mà" Doãn Băng Dao gật đầu.
Cô nói dối như vậy chỉ là có ý tốt, hi vọng Tô Y Thu sẽ tin tưởng.
"Đúng vậy, sự việc chỉ là ngoài ý muốn thôi" giọng nói trầm thấp của Ngự Giao vang lên trên đỉnh đầu hai người.
Anh chìa tay ra trước mặt Tô Y Thu, "Y Thu, anh không muốn giải thích nhiều, hi vọng em hiểu chuyện một chút"
Đôi lúc Tô Y Thu có thể không nghe lời ba mẹ, nhưng lời nói của ngự Giao cô nhất định sẽ nghe lời.
Hai người bọn họ đều nói như vậy, nếu cô tiếp tục gây gổ, vậy chắc chắn tất cả mọi người đều khó xử.
Vì vậy Tô Y Thu giơ tay ra đặt vào trong lòng bàn tay Ngự Giao, để anh kéo lên.
Cô đi cà nhắc xoay người nhìn Doãn Băng Dao, có chút áy náy: "Băng Dao, tớ xin lỗ, đáng lý tớ nên tin tưởng cậu mới đúng"
Tiếp tục giả vờ ngốc nghếch, chỉ có như vậy mới không mất đi tình bạn tốt, cũng không mất đi anh Bằng.
"Không sao, Y Thu, cậu yên tâm đi." Doãn Băng Dao liếc mắt nhìn Ngự Giao, "Tớ và Ngự Giao, cả đời này cũng không thể đi cùng đường với nhau, cậu đừng suy nghĩ nhiều. Chúng tớ chỉ là quan hệ chủ tớ, cho nên việc thường ở chung là khó tránh khỏi"
Những lời này của cô cũng là cố ý nói cho Ngự Giao nghe.
Tô Y Thu gật đầu, mặc dù cô biết Doãn Băng Dao đang nói láo.
Nếu như ngày hôm đó không nhìn thấy hình ảnh ôm hôn của hai người, bây giờ cô nhất định sẽ tin tưởng lời nói của Doãn Băng Dao.
"Được rồi, chúng ta về thôi" Ngự Giao dìu Tô Y Thu đi về phía xe đang đỗ.
Trong bóng tối, một người đang lặng lẽ quan sát tất cả....
Ngồi vào trong xe, Ngự Giao hỏi Tô Y Thu: "Em nói anh hẹn em sao?"
"Đúng vậy, buổi sáng có người gọi điện thoại tới, nói anh hẹn em ở đây, cho nên em mới tới đây đúng giờ hẹn"
"Ừm, chắc do cấp dưới của anh đã nhầm lần" trong lòng anh rất ghi ngờ, nhưng vẫn gật đầu.
Doãn Băng Dao ngồi ở ghế sau, cảm giác bản thân giống một cái bóng đèn, là một người không nên tồn tại.
Quả nhiên anh ta đang trả thù cô, khiến trong lòng cô đau đớn tột cùng.
***
Hôm sau, Ngự Giao đến công ty với vẻ mặt u ám, tất cả nhân viên nhìn thấy anh đều khiếp sợ tránh sang một bên.
Anh khóc trên người bộ vest phẳng phiu, nhìn qua cao quý tao nhã khác hẳn vẻ ngông cuồng tối hôm qua.
Bước vào thang máy, bấm lên tầng cao nhất dành cho tổng giám đốc.
"Tinh" một tiếng, cửa thang máy mở ra.
Đúng lúc Doãn Lăng Diệc và Phạm Khiết Phàm đang đứng chờ ở bên ngoài, anh lạnh lùng nói một câu: "Hai người vài phòng tớ" Sau đó đi thẳng vào phòng làm việc.