"Tóm lại, sau này không được uống" anh nói xong câu đó liền khởi động xe.
Doãn Băng Dao kinh ngạc nhìn anh ta lạnh lùng quay mặt, chẳng lẽ, anh ta thật sự hận cô đến vậy sao? hận đến mức muốn tra tấn cả đứa trẻ trong tương lai sao? Người ta nói hổ dữ không ăn thịt con, vậy Ngự Giao rốt cuộc anh độc ác đến mức nào?
***
Về tới nhà họ Thẩm đã rất muộn, Doãn Băng Dao vừa tắm rửa chuẩn bị lên giường đi ngủ, liền nghe thấy tiếng chuông điện thoại di động.
Mệt mỏi lấy rút điện thoại trong túi ra, là Đồng Bội gọi tới.
Cô vừa bấm nút nghe, đầu bên kia liền truyền đến giọng nói lo lắng của Đồng Đồng, "Băng Dao, cậu đã về nhà chưa? có xảy ra chuyện gì không?"
"À, tớ về rồi, không có chuyện gì đâu"
"Ngự Giao có làm khó cậu không?" lúc tối cô nhìn ba người rời đi, trong lòng cứ có cảm giác gì đó không đúng.
Không phải là cô sợ Ngự Giao sẽ bắt nạt Tô Y Thu, chỉ là lo lắng Doãn Băng Dao sẽ bị bắt nạt.
"Không có gì, mọi chuyện đều tốt cả, cậu yên tâm đi" Doãn Băng Dao cảm thấy trong lòng rất ấm áp, vẫn còn người lo lắng quan tâm tới cô.
"Băng Dao, có chuyện này không biết tớ có nên nói cho cậu biết hay không" Đồng Bội trở nên ấp a ấp úng.
"Chuyện gì cậu nói đi" Doãn Băng Dao đi tới bên cửa sổ, kéo rèm ra.
"Được rồi..... chuyện đó...."
"Nói đi, không sao đâu, cậu như vậy tớ càng lo, rốt cuộc là chuyện gì" Doãn Băng Dao bị giọng nói ấp a ấp úng của đông đồng làm cho sợ hãi. Còn tưởng rằng Tô Y Thu đã biết được điều gì đó.
"Hôm đó dưới sự "nghiêm hình ép cung" của tớ, sau đó biết...biết Ngự Giao ở cùng cậu là để trả thù cậu"
Doãn Băng Dao thở dài một hơi, "Tớ còn tưởng là chuyện gì"
"Chuyện này còn chưa phải là chuyện lớn sao?"
"Tớ biết, được rồi, cậu nghỉ sớm đi, đứng lo lắng cho tớ... tớ biết mình nên làm gì"
"Ừm, vậy được rồi...."
Sau khi cúp điện thoại, Doãn Băng Dao nhắm hai mắt lại, trong đầu chỉ là những hình ảnh thân thiết của Ngự Giao và Tô Y Thu ở trong xe lúc tối.
Trằn trọc không yên, rất lâu sau mới chập chờn đi vào giấc ngủ.
***
Ngày hôm sau, Thẩm Hiên Bạch lên máy bay trực thăng rời đi.
Vưu Trung Tĩnh đi theo phía sau anh, thấy sắc mặt anh có vẻ u ám.
Trong tay anh luôn cầm di động, ánh mắt nhìn chằm chằm một dãy số.
Cô có thể nhìn ra tâm trạng của anh, "Anh đang nhớ đến Doãn Băng Dao đúng không?"
"Ừm" Thẩm Hiên Bạch cũng không phủ nhận.
"Nếu anh thực sự nhớ cô ta, vậy thì hãy gọi điện thoại cho cô ta đi" cô cẩn trọng nhìn anh.
Anh cười cười, "Không cần, cũng không phải đi không trở lại"
Lúc này, đột nhiên có một cô gái, lao thẳng vào Thẩm Hiên Bạch.
Vưu Trung Tĩnh đặt tay lên hông, ở đó, có dắt một khẩu súng lục.
Thẩm Hiên Bạch giữ tay cô lại, nhỏ giọng nói: "Đừng để lộ thân phận, có lẽ chỉ là một fan hâm mộ thôi"
"Anh Hiên Bạch! Ôi! không ngờ em có thể gặp anh ở đây, em rất hâm mộ anh" một cô gái tiến liên, vừa kích động vừa dè dặt nhìn Thẩm Hiên Bạch.
Thẩm Hiên Bạch nhếch miệng, nở nụ cười mang tính công thức.
"Vậy sao, cảm ơn em đã ủng hộ"
"Vâng, anh Hiên Bạch có thể ký tên cho em không" cô gái vội vàng giơ đĩa CD của Thẩm Hiên Bạch ra.
"Xin lỗi, chúng tôi có việc gấp phải đi trước rồi" Vưu Trung Tĩnh giơ tay, chặn cô gái.
Thẩm Hiên Bạch kéo cô ra, "Không sao, rất nhanh thôi"
Anh nhận lấy đĩa CĐ trên tay cô gái, trên mặt cô ta là nụ cười tươi vô cùng si mê.
"Soạt soạt soạt" mấy cái, anh đang ký tên mình xuống đĩa CD, nét chữ cứng cáp mạnh mẽ
Đuổi cô gái đi, Thẩm Hiên Bạch và Vưu Trung Tĩnh tiếp tục đi về phía trước, phía trước có một sân cỏ, trên đó đậu một chiếc máy bay trực thăng dành riêng cho anh.
Vưu Trung Tĩnh khó hiểu nói, "Anh cần gì phải đối tối tốt với những fan hâm mộ như vậy"
"Bọn họ không có ác ý"
Thẩm Hiên Bạch được mệnh danh là hoàng tử dịu dàng, hơn nữa chưa bao giờ đùa giữ khán giả, đối với bất kỳ fan hâm mộ nào cũng rất tôn trọng rất thân thiện
"Trung Tĩnh, sau này cô nên thân thiện với mọi người một chút, không nên hơi một tí liền cho rằng là kẻ thù, là rút súng. Nếu như cô cứ tiếp tục như vậy, sớm muộn gì chúng ta cũng sẽ bị người ta phát hiện ra thân phận. Cô cũng biết, thân nhận nhạc sĩ này chẳng qua chỉ dùng để làm bình phong, cho nên, hiện tại cô là người quản lý của tôi phải làm những chuyện một người quản lý nên làm"
Mặc dù anh nói những lời trách cứ, nhưng giọng nói vẫn rất dịu dàng.
Vưu Trung Tĩnh gật đầu, "Ừm, tôi biết rồi"
Lên máy bay trực thăng, Vưu Trung Tĩnh cố ý ngồi sát Thẩm Hiên Bạch, cô thấy ánh mắt của anh rất buồn bã nhìn ra ngoài cửa sổ.
Vương tay, nhẹ nhàng khoác lên tay anh, "Hiên Bạch, anh vui lên, chờ đến khi anh lấy được tất cả, còn sợ không giành được Doãn Băng Dao sao?"
Thẩm Hiên Bạch quay đầu nhìn cô, thích thú hỏi: "Không phải cô rất ghét cô ấy sao?"
"Đúng là tôi không thích cô ta, nhưng mà anh thích" chỉ cần là thứ anh thích, tôi đều sẽ cố gắng giúp anh giành được, nhưng còn về phần Doãn Băng Dao....
Chẳng qua cô chỉ muốn dỗ dành tâm trạng Thẩm Hiên Bạch mà thôi.
"Sau này chuyện của tôi và Băng Dao, không cần cô chen vào cũng không cần hỏi nhiều" Trong lòng anh Băng Dao không giống như những người phụ nữ khác, cho nên anh sẽ không đối xử với cô giống như những người phụ nữ khác.
Cái anh muốn là sự tự nguyện của cô.
Mặc dù hiện tại anh không đi tìm Doãn Băng Dao, nhưng điều này cũng không có nghĩa anh sẽ từ bỏ.
Chỉ vì anh còn có chuyện quan trọng hơn cần phải làm, đợi sau khi tất cả kết thúc, anh sẽ giống như thời học cấp ba, sẽ theo đuổi cô một lần nữa.
Anh muốn Doãn Băng Dao cam tâm tình nguyện trở lại bên cạnh anh
***
Trong một văn phòng trang hoàng đơn giản tao nhã, bên trái căn phòng treo một bao cát, Lang Long đeo bao tay quyền anh, cởi áo vest, mồ hôi đầm đìa, đấm bao cát.
Tiếng gõ cửa vang lên, anh lên tiếng: "Vào đi"
Cánh cửa được đẩy ra, đứng trước cửa là Phạm Khiết Phàm, hai tay ôm ngực, nhìn Lang Long cười, "Lâu không đánh người, có phải ngứa ngáy chân tay rồi không?"
Lang Long dừng lại, dùng khăn bông trên cổ lau mồ hôi, "Đúng là gần đây chỉ tiếp xúc với công việc bàn giấy, lâu rồi không vận động một chút"
Phạm Khiết Phàm đi đến cạnh bình nước rót một ly nước đưa cho anh, "Đây, uống ngụm nước đi"
Lang Long lau mồ hôi trên người, mặc chiếc áo vest để bên cạnh.
Thực ra anh chẳng phải là một người nho nhã lịch sự gì, theo như Phương Chính Đông nói, anh chính là một người thô kệch, cho nên bây giờ cả ngày phải ngồi trong phòng làm việc, anh thật sự rất không quen.
Lang Long ngửa cổ uống sạch nước trong ly, sau đó ngồi xuống sofa, nhìn về phía Phạm Khiết Phàm hỏi: "Lúc này đáng lẽ cậu phải đang ở bên tổng giám đốc làm trợ lý, sao lại chạy tới chỗ tớ làm gì"
"Chẳng phải cậu cũng đang là trợ lý tổng giám đốc đó sao" Phạm Khiết Phàm lườm anh một cái. Ai cũng biết, hai người bọn họ là trợ thủ đắc lực của Ngự Giao.