Người Tình Bí Mật Của Hoắc Tổng

Chương 500: Dương đông kích tây




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Các bạn vào group facebook để yêu cầu truyện, báo lỗi chương và trao đổi giao lưu với nhau nhé!
**********



Rõ ràng đó chỉ là một đứa trẻ sáu bảy tuổi, khuôn mặt vô tội, nhưng hai tay lại dính đầy máu tươi, bên cạnh là một người đàn ông trung niên nằm đó máu thịt mơ hồ, không biết Minh Tú của anh đã trải qua quá khứ khủng khiếp như thế nào mới có thể làm ra loại chuyện như vậy.

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”


Theo lý thuyết một đứa trẻ sáu bảy tuổi cũng đã có ký ức nhưng anh chưa từng nghe cô nhắc tới chuyện này, thậm chỉ có vẻ như cô còn không biết đến sự tồn tại của nó, chẳng lẽ là... Xem ra anh cần phải điều ra về chuyện quá khứ của cô!

Đang nghĩ ngợi lung tung thì tiếng chuông di động đột nhiên vang lên, Tô Kiến Định cầm lên nhìn xem thì thấy người gọi là Hoắc Hải Phong, anh không nghĩ nhiều lập tức đặt điện thoại bên tai, bước chân nhanh hơn đi về phía cổng lớn, có lẽ anh sẽ đến công ty một chuyến.

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”


“Anh cả, Abel đã ra lệnh tìm kiếm Giang Húc Đông, mọi chuyện tiếp theo đành phải nhờ anh sắp xếp vậy” Mời đọc truyện trên truyen99.vip

Hai người kia có thể rời đi an toàn hay không phải xem bản lĩnh của Tô Kiến Định, đã là người trung gian thì cái chết chờ đợi bọn họ sẽ không đơn giản như vậy, cho nên bằng mọi giá, anh cũng phải bảo vệ được mạng sống của Giang Húc Đông và Vũ Nguyên Hải.

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”


“Đã sắp xếp xong, cậu cứ đi theo dõi tình hình của Abel đi, nếu có chuyện gì bất thường thì liên lạc tôi để chúng ta kịp thời trao đổi chiến lược mới.”

Chuyện này nối tiếp chuyện kia, Tô Kiến Định không còn cách nào khác, anh quay đầu lại nhìn tầng chính nơi cô đang ngủ, cuối cùng chỉ có thể cắn răng rời đi.

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”


Trước hết cần phải giải quyết cho được Abel, nếu không khống chế được ông ta, bọn họ sẽ xảy ra tai họa.

“Yên tâm, tôi đã cho người theo dõi ông ta hai tư trên bảy, anh cũng phải nhanh tay lên, rất có thể lần này Abel sẽ tự mình ra tay.” Hoắc Hải Phong cau

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”


mày suy nghĩ trong chốc lát mới nói.

“Sau khi xong việc tôi còn có một chuyện muốn nhờ cậu, đợi đến lúc đó tôi sẽ nói, bây giờ cậu tiếp tục theo dõi ông ta, tôi lập tức sắp xếp kế hoạch tiếp theo

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”


Muốn đưa Abel vào chỗ chết cần phải có những chứng cứ cực kỳ thuyết phục, nếu không đừng nói là buộc tội, ngay cả muốn bắt giữ ông ta cũng là một vấn đề rất lớn, cho nên cần phải lên kế hoạch để xử lý ông ta, một kích giết chế

Sau khi cúp điện thoại, Tô Kiến Định quay trở lại công ty, khuôn mặt không cảm xúc bắt đầu cuộc họp.

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”


Tuy tập đoàn Otto những năm gần đây phát triển theo chiều hướng đi lên nhưng nội bộ sâu mọt quá nhiều, hơn nữa trong công ty toàn là những người của thế hệ trước, không thể so sánh với Abel đã đem về cho công ty một số lượng sản nghiệp lớn, nếu lần này không có Hoắc Hải Phong chống lưng, không chừng anh cũng đã bị Abel xử lý.

Sau khi thảo luận xong phương án, Tô Kiến Định liền bắt tay vào chuẩn bị, anh nhíu mày, xoa hai bên huyệt thái dương mệt mỏi.

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”


Sắc trời bên ngoài đã tối đen như mực, sống chết là vào lúc này!

Bên kia, Abel đang ngồi trong thư phòng, ông ta nhìn tài liệu trên tay, gần xanh trên trán nổi lên.

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”


“Người đâu? Tôi đã ngàn lần vạn lần dặn dò các người phải trông chừng cho kĩ, bây giờ chỉ còn lại vài người không nói, còn một người trong đó cũng không tìm được là sao!” Ông vừa nói vừa vỗ mạnh lên bàn đứng dậy, hai má đỏ bừng cho thấy ông tức giận không nhẹ.

“Ông chủ, chúng tôi nghi ngờ Vũ Nguyên Hải đã đem người mang đi, bây giờ không chỉ không tìm thấy Vũ Nguyên Hải mà ngay cả Giang Húc Đông cũng không tìm thấy bóng dáng, ông chủ, cầu xin ngài cho chúng tôi thêm một cơ hội, lần này chúng tôi nhất định sẽ tìm được hai người bọn họ và những người còn lại về!” Năm người cúi đầu chịu tội trước mặt Abel. Mời đọc truyện trên truyen99.vip

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”


Bọn họ cùng nhau cúi đầu, người đứng đầu tiến lên phía trước một bước nói, trên khuôn mặt anh ta còn mang theo sự hổ thẹn và bướng bỉnh.

“Năm lần bảy lượt không tìm thấy dấu vết, tôi còn giữ một lũ ăn hại các người làm gì nữa! Được, các người được lắm!” Ánh mắt Abel u ám, ông hừ lạnh một tiếng nhìn năm người trước mặt.

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”


“Tôi không nuôi những người rảnh rỗi, càng không chứa chấp bọn phế vật!” Nói xong câu đó, Abel tạm dừng trong chốc lát, đột nhiên ông ta la lớn: “Vào đây hết cho tôi!” Ông ta vừa dứt lời, ngoài cửa có mười mấy người cao to vạm vỡ đi vào.

"Chúc ông chủ buổi tối tốt lành!” Mười mấy người đứng bao vây năm người kia, xem như chặn lại đường lui.

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”


"Dẫn đi, xử lý bọn chúng cho tôi, tôi không hy vọng ở thời điểm mấu chốt còn phát sinh chuyện gì ngoài ý muốn!” Sau khi nói xong, ông dùng một bàn tay che miệng ho khan hai tiếng, xoay người không nhìn những người đó nữa, ông có thể nhẫn nhịn đến giờ phút này xem như đã là cực hạn rồi!

“Ông chủ, xin ngài cho chúng tôi thêm một cơ hội đi, chúng tôi sẽ tìm ra được tung tích của Giang Húc Đông, ông chủ, cầu xin ngài, chỉ lần này nữa thôi, ông chủ... Nhìn thấy tình huống như vậy, không cần suy nghĩ cũng biết chuyện gì sẽ xảy ra tiếp theo!

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”


Nhưng Abel không hề mềm lòng, ông vẫn luôn xoay lưng về phía bọn họ tính toán, vẫy tay, ý bảo bọn họ nhanh chóng đem năm người này ra ngoài xử lý.

Một trận âm thanh “hu hu hư” phát ra, trong phòng nhanh chóng khôi phục lại an tĩnh như vốn có của nó, Abel hít sâu một hơi, chậm rãi ngồi xuống ghế, ông nhìn về phía cánh cửa, không quá một phút, quản gia liền bước đến bên cạnh.

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”


“Ông chủ, đã điều tra được nơi ở của bọn họ nhưng bên ngoài có vệ sĩ canh gác dày đặc suốt hai mươ itư giờ, Hoắc Hải Phong còn tự mình kiểm tra, bây giờ muốn đem người mang ra, chỉ sợ không dễ dàng, còn nếu chúng ta đi giành người, rất có thể sẽ xảy ra tử vong.

Vừa mới thấy kết cục của năm người kia, quản gia không muốn ông đi theo vết xe đổ của bọn họ, ông đắn đo một hồi mới mở miệng nói.

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”


“Ai cho ông quyền đi đoạt ba người kia, nếu Tô Kiến Định và Hoắc Hải Phong đều có vệ sĩ bảo hộ, trong nhà cho dù có dặn dò qua cũng không có bao nhiêu người đâu, gọi Hữu Thụ, nói cậu ta tùy cơ ứng biến, tối nay, khuya một chút, trong ngoài kết hợp, hai người


Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”