**********
Cập nhật chương mới nhất tại Truyện88.net
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
"Tôi biết anh vẫn luôn không yên tâm Tô Kiến Định nhưng Lê Quốc Nam đã mang anh ấy đi rồi, cụ thể ở chỗ nào thì tôi vẫn chưa tìm được, đợi tôi tìm ra sẽ đi gặp anh ấy..." Nói lải nhải cả một buổi chiều, hai mắt Hoắc Hải Phong đỏ rực đi ra từ biệt thự Tường Vi.
Quần áo trên người còn dính bùn đất, cả người cực kỳ nhếch nhác. "Sếp, cũng sắp đến giờ rồi, chúng ta nên xuất phát thôi." "Ừ." Anh nhìn hoa tường vi được trồng khắp sân lần cuối cùng, quay người lên xe, nhắm mắt nghỉ ngơi.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Thân thể Tô Kiến Định ngày một chuyển biến tốt lên nên khuôn mặt tươi cười của Tô Quỳnh Thy và Lê Quốc Nam cũng dần dần nhiều hơn, tất cả đều đang phát triển theo hướng tích cực. Mai là ngày Tô Kiến Định được xuất viện.
Bây giờ, bụng Tô Quỳnh Thy đã to hơn rất nhiều nên có nhiều việc không thể làm thuận lợi nữa. May mà trong nhà có một bác sĩ, tất cả những việc cần tránh đều biết rõ ràng, cuộc sống mang thai của Tô Quỳnh Thy cũng coi như thoải mái hơn.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Vào buổi tối, vì chào mừng Tô Kiến Định về nhà vào ngày hôm sau nên bọn họ bận bịu hơn nửa buổi để sắp xếp nhà cửa, rốt cuộc cũng không biết ngủ từ lúc nào. Hai người nằm trên thảm ở phòng khách ngủ đến nghiêng lệch xiêu vẹo.
May mà bởi vì Tô Quỳnh Thy mang thai nên cả nhà đều trải thảm, đặc biệt trong phòng khách còn trải một tấm thảm nhung dài trắng như tuyết, nằm trên đất cũng không thua gì ở trên giường, huống hồ vừa vào mùa đông lò sưởi trong phòng sẽ được bật lên nên cũng không lạnh.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Hai người ngủ khi trời mờ tối, rèm được kéo thật kín, trong căn phòng tối mờ chỉ có mấy ngọn đèn tỏa sáng cùng bóng bay đủ loại màu sắc rực rỡ với biểu ngữ được treo nghiêng trái lệch phải. Tô Kiến Định dở khóc dở cười nhìn chiếc rèm cửa bảy màu được buộc lại theo thẩm mỹ của người phụ nữ.
Anh ấy chẳng qua chỉ không bắt bẻ một thời gian mà ngôi nhà tốt đẹp quả thật đã bị hai người kia chà đạp thành dáng vẻ thế này.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Vốn dĩ Tô Kiến Định đang cảm thấy hơi buồn cười nhưng lúc nhìn thấy Tô Quỳnh Thy đang mang thai ngủ ở phòng khách thì chỉ hận không thể đi tới cho Lê Quốc Nam một cái tát bay đến trên tường, dù anh ta keo kiệt cũng không thể keo kiệt đến mức này được.
Anh ấy cẩn thận đưa Tô Quỳnh Thy còn đang ngủ về phòng, nhét xong chăn nhỏ vẫn chưa yên tâm nên lại canh chừng nửa tiếng trong phòng, thấy cô không có nơi nào khó chịu mới thoáng yên tâm đi ra ngoài.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Lúc này, một nửa thân mình của Lê Quốc Nam ở trên số pha một nửa ở dưới đất, cũng không biết anh ta được cấu tạo từ cái gì mà như thế vẫn có thể ngủ được. Đãi ngộ của anh ta cũng sẽ không tốt được thế, Tô Kiến Định không hề do dự đá một cái khiến người lăn từ trên số pha xuống. "Ai? Là ai dám mưu hại ông nội đây?"
Đột nhiên ngã từ trên số pha xuống thì dù có là heo cũng phải tỉnh lại. “Là anh đây. Lê Quốc Nam, em được đấy. Em để em gái anh cùng ngủ ở phòng khách, em gái anh còn nhỏ nhưng em có con nhỏ không hả?" Đọc truyện mới nhất tại Truyện88.net
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Giọng nói lạnh như băng quanh quẩn bên tai khiến Lê Quốc Nam vốn dĩ đang buồn ngủ bỗng nhiên tỉnh táo lại, từ từ đứng dậy. Sau khi chạy đến đầu số pha bên kia không nhìn thấy Tô Quỳnh Thy ở bên cạnh thì anh ta biết, anh ta thật sự tiêu rồi.
Cái tính cuồng em gái của Tô Kiến Định có từ nhỏ đến lớn. Hồi bé còn đỡ, không có lực sát thương gì, sau này càng lớn thì lực sát thương quả thực khuếch đại không biết bao nhiêu lần.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Có lẽ người bác sĩ là anh ta đây giữ lại còn hữu dụng, nếu không giống như lúc trước thì anh ta đã sớm bị...Chuyện cũ nhớ lại mà sỢ. "Anh Định, anh Định, anh bình tĩnh một chút. Em phối hợp với em gái định khiến anh kinh ngạc vui mừng mà thôi. Tối hôm qua em cũng từng khuyên em Thy rồi nhưng cô ấy vẫn khăng khăng muốn làm, anh cũng biết là bây giờ cô ấy đang mang thai nên tính tình lớn, nếu không thuận theo thì không chừng sẽ một mình một người ngồi tủi thân, khó chịu."
Anh ta trình bày rõ ràng mạch lạc. Chuyện như vậy Lê Quốc Nam từ bé đến lớn không biết đã trải qua bao nhiêu lần rồi, thậm chí Lê Quốc Nam còn tổng kết ra được một quyển bách khoa toàn thư về việc làm loạn cùng Tô Quỳnh Thy nhưng không bị Tô Kiến Định đánh. "Ha, em đây là đang nói chuyện này vốn dĩ là do tính em gái anh không tốt, dạy hư em.." Tô Kiến Định từ từ xắn tay áo lên, hùng hổ đi thẳng vào nội dung chính. Gương mặt anh ấy như ánh trăng sáng, ngay cả lúc đánh người cũng ung dung ưu nhã.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Tô Kiến Định chuyên môn chọn nơi đau nhất để đánh. Trên mặt, trên tay và những chỗ da lộ ra bên ngoài không có chút tổn thương nào nhưng nơi giấu ở trong quần áo thì bị đánh đau đến nhe răng trợn mắt. "Thủ đoạn của anh Định vẫn độc ác giống như trước đây. Em chắc chắn sẽ tố cáo với em Thy, đây là anh đang ngược đãi em." Nhất là trên mông bị đạp mạnh hai cái đến bây giờ anh ta ngay cả ngồi cũng không dám ngồi. "Từ bé đến lớn, có mấy lần em gái sẽ đứng về phía em chứ. Đó là em gái của anh, là đứa em gái anh nhìn nó khôn lớn." Chuyện mang thai của Tô Quỳnh Thy vẫn luôn canh cánh trong lòng anh ấy, trong lòng bực Hoắc Hải Phong rất lâu nhưng bây giờ còn không phải thời điểm quay về. Cô có bầu trước khi cưới, còn bị bức bách mang theo con đi xa nơi đất khách quê người, có thể hiểu rõ thái độ của ông cụ Chánh là như thế nào rồi.
Bây giờ anh ấy cùng Tô Quỳnh Thy quay về cũng chỉ tự rước lấy nhục nhưng chắc chắn anh ấy sẽ trở về báo thù. Những người ở thành phố Hải Phòng đó, một người cũng đừng nghĩ thoát. "Ây! Nếu đã quyết tâm sẽ trở nên mạnh mẽ, anh Định, anh đã nghĩ đến đứa trẻ trong bụng Quỳnh Thy bây giờ sẽ làm thế nào chưa? Nếu như Hoắc Hải Phong biết, anh ta chắc chắn sẽ đến giành lấy, nói không chừng đến lúc đó trái tim của Quỳnh Thy sẽ mềm nhũn, chạy theo anh ta.." “Đúng là miệng chó không mọc được ngà voi. Quỳnh Thy là người không phân biệt được đúng sai như vậy sao? Đứa trẻ là Quỳnh Thy hoài thai cũng là Quỳnh Thy mang đi, vậy nó chính là đứa trẻ nhà họ Tô, không có một chút quan hệ nào với nhà họ Hoắc cả.” Cắt ngang lời Lê Quốc Nam, Tô Kiến Định mím môi, nhíu chặt mày, nghiến răng kèn kẹt. Mời bạn đọc truyện tại Truyện88.net
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Nếu Hoắc Hải Phong đang đứng ở ngay trước mặt thì sợ rằng anh ấy đã gặm cắn khắp nơi để kéo một miếng thịt trên người anh xuống.
Tiếng chuông sắc bén chọc thủng bầu không khí nặng nề trong phòng, phá vỡ sự yên tĩnh của phòng.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Tô Kiến Định đứng dậy ra ngoài nhận điện thoại, Lê Quốc Nam có phần lo lắng Tô Quỳnh Thy. Tuy từ lúc mang thai đến giờ đứa trẻ được nuôi khá tốt nhưng dù sao lúc trước đã bị cân nặng quá nên mọi việc đều phải cẩn thận, nếu không hai mẹ con có thể gặp nguy hiểm bất cứ lúc nào.
Trong phòng Tô Quỳnh Thy còn đang say giấc nồng, Lê Quốc Nam đơn giản kiểm tra trước cho cô một ít. Trong khoảng thời gian này, để có thể chăm sóc tốt cho Tô Quỳnh Thy, bác sĩ thiên tài khoa thần kinh như anh ta cũng sắp nhanh chóng có thể thành bác sĩ khoa phụ sản mất rồi.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
May mà cô chỉ hơi bị cảm lạnh, uống nhiều nước ấm sau đó chỉ cần cẩn thận là không có việc gì.
Vừa nãy anh ta ở trong phòng khách, nơi bị đánh đau âm ý. Trong lòng Lê Quốc Nam cũng mang theo chút áy náy vì không chăm sóc tốt cho cô, nếu không cũng không đứng yên một chỗ cho Tô Kiến Định đánh. Lúc bình thường, dù anh ta không đánh lại thì gắng sức cũng có thể chạy thoát.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Bọn họ sẽ nhanh chóng rời khỏi nơi này. Đợi đến khi đứa bé được sáu tháng, bụng của cô quá lớn cũng không thích hợp đi xa nhà. Đến lúc đó không chỉ người mang thai vất vả mà người đi cùng cũng rất mệt. "Anh Nam, anh trai đã trở về chưa ạ?" Cô mở mắt, trong phòng u ám không thấy rõ bốn phía. Đầu Tô Quỳnh Thy ngủ đến mơ hồ, không biết bây giờ đã là chiều tối.
Anh ta vẻ mặt dịu dàng sờ đầu cô gái nhỏ: “Là anh đánh thức em rồi." "Không đâu, chỉ là trong lòng em nhớ anh trai nên mới tỉnh lại xem anh ấy đã quay về chưa thôi” Bị bàn tay to khô ráo, ấm áp sờ loạn trên đầu, Tô Quỳnh Thy đưa tay vỗ nhẹ, trừng mắt bực mình nhìn anh ta. "Anh ấy đã về từ sớm rồi, chỉ có em còn ngủ giống như heo. Hôm qua em vất vả cả đêm rồi, ngủ thêm một lúc nữa đi. Anh Định bây giờ đang có việc bận." Phụ nữ có thai vốn thích ngủ. Cũng tại hôm qua anh ta không tốt, vậy mà không ngăn cản đến cùng làm hại cô bị mệt. “Ừm. Vậy đợi chút nữa anh trai rảnh rỗi nhất định phải gọi em đấy..Nhớ gọi em nhé..." Trong lúc nói chuyện, người phụ nữ trên giường đảo mắt cái lại ngủ rồi.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Lê Quốc Nam bật cười, đắp chăn giúp cô, xoay người nhẹ nhàng đi ra ngoài đóng cửa lại.
Cập nhật chương mới nhất tại Truyện88.net
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”