Người Tình Bí Mật Của Hoắc Tổng

Chương 395: Gặp mặt nói chuyện




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Kinh tế khó khăn, admin bán thêm máy cạo râu Yandou chính hãng , bạn nào yêu thích website nhớ đặt mua giúp admin, hàng siêu bền siêu rẻ chỉ 79K/1SP (Miễn phí giao hàng Free Extra), tặng bố, chồng, ny thì quá tốt. Thanks cả nhà. Xem ngay
**********



Mãi cho đến khi không nhìn thấy bóng dáng chiếc xe nữa, Công tước Otto mới quay về phòng, từ từ bước xuống lầu để gặp Tô Kiến Định.

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”


Bầu không khí trong xe hơi nặng nề, Tô Quỳnh Thy có chút phiền muộn, hai tay cô mân mê vạt áo, lần này cô lại đi theo anh nhưng chính cô cũng không biết mình có thể làm gì để giúp đỡ anh.

"Hồi hộp hay là sợ hãi? Ngoan, có anh ở đây, không sao đâu." Nhận thấy Tô Quỳnh Thy có chút khác thường, Hoắc Hải Phong nhẹ nhàng siết chặt tay của cô trong lòng bàn tay mình, tay kia ôm sau eo cô. Tâm trạng Tô Quỳnh Thy trong nháy mắt đã nhẹ nhõm hơn.

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”


An ủi cô gái nhỏ xong, Hoắc Hải Phong cúi đầu nghịch điện thoại hồi lâu. Mãi đến lúc xe dừng lại, anh mới nhíu mày cất điện thoại lại vào trong túi, từ tốn mở cửa xe đi ra rồi đi vòng sang bên kia đón Tô Quỳnh Thy.

Cảnh tượng giống hệt như lần trước, Tô Quỳnh Thy cẩn thận nắm tay lấy tay của Hoắc Hải Phong, ngoan ngoãn đi đằng sau anh.

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”


Bước vào cửa, vẫn là hai người hôm nọ, bọn họ hơi cúi người cung kính mời anh và cô vào. Trong phòng khách, ông lão đã ngồi sẵn trên ghế sô pha, dù bận rộn nhưng ông ta vẫn ung dung chờ hai người đến, ngay cả vẻ mặt cũng giống hệt với lần gặp trước. Mời đọc truyện trên Truyện 88

Hai người càng tiến vào trong, Tô Quỳnh Thy càng căng thẳng siết chặt tay, mãi cho đến khi cô nhận thấy sắc mặt của Hoắc Hải Phong có chút thay đổi, cô mới vội vàng buông lỏng tay ra. Nhìn cánh tay anh hằn lên hai vết đỏ, cô đau lòng, nhẹ nhàng thổi tay anh nhưng không hề nói gì cả.

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”


"Suy nghĩ thế nào rồi? Nếu cậu muốn thì đây là toàn bộ giấy tờ thừa kế tài sản, cậu có thể xem, nếu lo lắng thì có thể đem luật sư đến. Dù sao thì trên danh nghĩa tôi cũng là ông ngoại của cậu nhưng thực tế thì đây mới là lần thứ hai chúng ta gặp nhau."

Ông lão không chút vội vàng lấy từ phía sau ra một đống văn kiện lớn, nhìn đống văn kiện dày cộp kia còn dày hơn cả đống sách mà Hoắc Hải Phong lúc nào cũng đặt trên bàn làm việc. Nếu như đây thật sự đều là tài sản của gia tộc Húc Nhật thì quả nhiên không thể khinh thường gia tộc này.

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”


"Luật sư sắp đến rồi. Vì ông là ông ngoại của tôi nên tôi cũng muốn tìm hiểu một số vấn đề. Dù sao thì trong tương lai gia tộc Húc Nhật cũng có khả năng sẽ phải đổi tên. Trước khi tiếp quản nó thì tôi cũng muốn hiểu được cách thức mà gia tộc hoạt động."

Hoắc Hải Phong vừa hỏi vừa thờ ơ xem qua giấy tờ, dù sao anh cũng là người đã xem qua vô vàn tài liệu, tuy rằng không xem quá kĩ lương nhưng vẫn có thể nhìn ra có vấn đề gì hay không. Điều làm anh kinh ngạc là mấy văn kiện anh lật xem đều không có vấn đề gì cả, tất cả đều là tài sản công khai của gia tộc Húc Nhật, cả mấy giấy tờ về cổ phần đầu tư của một số công ty con cũng ở đây.

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”


“Muốn hỏi gì thì cứ hỏi đi. Ngày hôm nay bàn giao xong mọi thứ tôi sẽ rời khỏi đây, và trong tương lai có lẽ tôi sẽ không quay lại nữa đâu.” Ông lão vô cùng bình thản khi nói về việc sẽ ra đi.

Có lẽ là hàng chục năm bị giam cầm đã khiến cho tinh thần của ông ta gặp phải nhiều vấn đề. Mặc dù nhìn qua thì có vẻ bình thường nhưng chỉ cần tiếp xúc một thời gian sẽ thấy rằng ông ta toát ra một sự xa cách, cảm giác như ông ta không thuộc về thế giới này vậy.

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”


"Ông làm thế nào để giành lại quyền kiểm soát gia tộc Húc Nhật? Một người bị giam cầm mấy chục năm liền không thể có bản lĩnh lớn như vậy được. Chủ nhân của gia tộc mới mất tích một thời gian mà ông đã chiếm cả gia tộc làm của riêng rồi." Một người đã từng bị giam giữ gần ba mươi năm trời thật sự có khả năng tuyệt vời như vậy sao?

Gia tộc Húc Nhật là một gia tộc tương đối độc lập, cho dù Giang Húc Đông không còn nữa thì các trưởng lão trong gia tộc lại càng khó đối phó hơn, muốn lật đổ bọn họ so với lật đổ Giang Húc Đông cũng không dễ dàng hơn là bao.

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”


"Tôi đã lên kế hoạch trong gần hai mươi năm trời, trong thời gian bị giam cầm không thể làm được gì.

Mười năm sau tôi đã làm hết mọi thứ có thể làm được. Tôi lên kế hoạch cho việc này chỉ để giết thời gian mà thôi. Sự xuất hiện của cậu đã đẩy nhanh kế hoạch của tôi vài năm." Mời đọc truyện trên Truyện 88

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”


Bị quản lý chặt chẽ mỗi ngày, quanh năm ông ta chỉ nhìn thấy mỗi người phụ nữ đến đưa cơm và quét dọn vệ sinh cho mình. Mấy năm đầu ông ta còn tìm cách bỏ trốn, nhưng sau khi thấy không có bất kỳ tia hi vọng nào cả, ông ta đành bỏ cuộc. Tất cả thời gian ông ta đều dùng vào việc đọc sách, thế nhưng đọc hết sách trong biệt thự rồi, người em trai tốt của ông ta cũng không thèm đến đổi sách. Cái cảm giác khó chịu, buồn chán mà bí bách ấy ông ta không bao giờ muốn trải qua một lần nào nữa nên ông ta đành nghĩ ra chuyện làm để giết thời gian. Trong một lần tình cờ, ông ta vô tình gặp được một người là thuộc hạ cũ từng làm việc dưới quyền mình, sau lần đó dần dần ông ta mới phát hiện ra bản thân thực sự có khả năng làm nên chuyện gì đó, nhờ vậy mà mới có thành tựu như ngày hôm nay.

"Hai mươi năm mài kiếm, quả thực là có thể thành công. Làm sao ông biết tôi là cháu ngoại của ông?" Chuyện này cũng khiến Hoắc Hải Phong rất khó hiểu, mẹ anh mất sớm như vậy, cho dù ông ta có điều tra cũng khó có thể tra ra được. Hơn nữa, dường như ông ta đã phát hiện ra chuyện này từ rất sớm, nếu không thì gia tộc Húc Nhật cũng sẽ không xảy ra chuyện như vậy sau khi Giang Húc Đông bị bắt đi.

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”


"Mẹ cậu lúc đó bị tôi đưa đi, nhưng ở phía sau tôi vẫn có một chút quyền lực, tôi đương nhiên sẽ phải người đi tìm rồi. Làm sao tôi có thể yên tâm để con gái ruột của mình bơ vơ một mình ở bên ngoài được?

Trước đó chỉ là hành động lúc bất đắc dĩ, không còn cách nào khác mà

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”





Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”