Hướng dẫn: Bạn muốn đọc bất kì bộ truyện nào trên các app bản quyền một cách miễn phí nhanh nhất hãy tìm ngay trên TruyệnApp. Tìm truyện ngay
**********
Chỉ có thể mơ hồ nghe thấy trung tâm báo cáo yêu cầu thanh toán. Kết thúc phiên điều trần, hành động vẫn đang chống cự dừng lại ngay lập tức. Đó rõ ràng là một kế hoạch có một không hai, vậy mà nó lại bị phá hỏng nhanh như vậy!
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
“Mang về nhà trước đi, để người của gia tộc Húc Nhật huỷ bỏ việc nhắm vào gia tộc Otto. Sau khi xem kết quả, tôi sẽ tìm bác sĩ cho Giang Húc Đông. Còn về điều kiện để ông ta rời đi thì để họ làm được những chuyện đó trước đã rồi nói sau!”
Người cũng đã ở trong tay hắn, muốn cái gì cũng không phải chỉ cần một câu của hắn hay sao. Hoắc Hải Phong ấn vào vết thương hơi đau ở thắt lưng, quay người lại với vẻ mặt u ám.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Cũng vì những người này, hại anh còn phải làm thêm nhiều việc như vậy. Nếu lần này không dạy cho Giang Húc Đông một bài học sâu sắc, sợ rằng cả đời này anh ta cũng không thay đổi được tính nết. Về phần Dương Minh Hạo là người không quan trọng thì không cần phải bận tâm chút nào.
Rõ ràng là đã chuẩn bị kỹ lưỡng, nhưng vậy mà hiện giờ anh ta cũng đã bị bắt, ngay cả những tên vệ sĩ kia cũng bị bắt. Tính toán số lượng người thì thật sự là không bắt thiếu một ai, toàn bộ đều ở đây hết. Cập nhật chương mới nhanh nhất trên Truyện 88
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Bị cưỡng chế nhét vào trung tâm tầng hầm, mặc dù không bật đèn nhưng Dương Minh Hạo vẫn đếm từng người một, ngoại trừ Giang Húc Đông, tất cả mọi người đều ở đây. Lần này thật sự là xong đời rồi!
Về đến nhà, Tô Quỳnh Thy vừa mới tỉnh dậy không bao lâu, lúc này cô đang mỉm cười hạnh phúc ôm Tinh Hoà.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Buổi sáng cậu nhóc Tô Hướng Minh vẫn đi học bình thường, hiện giờ vẫn ở trong trường học, khoảng năm giờ chiều mới về đến nhà. Mặc dù vẫn là học sinh lớp một nhưng vốn kiến thức của cậu bé không hề thấp chút nào. Thậm chí có đôi khi còn có thể trả lời một số vấn đề mà Tô Quỳnh Thy không trả lời được, có thể nói là khá thông minh và hiếu học.
Đã mấy ngày rồi không thể ở nhà cùng với vợ và con gái nhỏ, Hoắc Hải Phong khá là áy náy, ngồi trên ghế số pha mặc cho hai người vui đùa, cả nhà tràn ngập tiếng cười, bỗng nhiên trở nên náo nhiệt hơn.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Tốc độ xử lý mọi việc của Gia tộc Húc Nhật rất nhanh, sau một thời gian ngắn trung tâm đã đến báo cáo tình hình:
"Tổng giám đốc, gia tộc Húc Nhật đã hoàn thành mọi yêu cầu của ngài. Tất cả số liệu và báo cáo đều có ở đây. Các luật sư của công ty đã kiểm tra sơ bộ và không có vấn đề gì. Xin ngài xem qua."
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Anh cầm tập tài liệu trong tay nhìn thoáng qua một lượt, sau khi nhìn ra những điểm mấu chốt, Hoắc Hải Phong đưa tài liệu lại với vẻ mặt thờ ơ, nhẹ nhàng gật đầu ra hiệu không có vấn đề gì. Thuận tay nhéo nhéo khuôn mặt nhỏ nhắn của con gái, trên mặt còn hiện rõ ý cười.
"Anh Định và ngài công tước đã trên đường trở về, có lẽ là họ sẽ đến sớm thôi.”
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Kể từ khi gia tộc Húc Nhật bắt đầu chịu thua, nhà cung cấp giống như là cỏ dại, chẳng những bồi thường phí vi phạm hợp đồng mà còn trước kia không muốn trả, còn có một lượng lớn nguyên liệu thô được cung cấp với giá thấp hàng hóa, sản xuất hàng hoá hai tháng cũng còn dư.
Trên thương trường có sự cạnh tranh gay gắt, mặc dù những người như vậy không hấp dẫn lắm, nhưng vì lợi ích trước mắt thì Tô Kiến Định tất nhiên sẽ không đẩy người khác đi.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Mọi chuyện tưởng chừng như đã kết thúc với việc Giang Húc Đông bị bắt, nhưng ở phòng khách, báo cáo từ trung tâm vẫn chưa kết thúc. Tô Quỳnh Thy ngồi bên cạnh nghe thì cảm thấy buồn ngủ, đầu gục xuống từng chút, nhìn cứ như sắp ngủ thiếp đi bất cứ lúc nào.
Hoắc Hải Phong bất đắc dĩ đỡ lấy đầu cô, cẩn thận giúp cô nằm ngang lại, kéo chăn nhỏ bên cạnh đắp lên giúp cô rồi mới hài lòng đứng dậy. Vừa mới bước chưa được hai bước, thì Tinh Hoà còn đang chơi vui vẻ khi nãy cũng đã nhắm mắt lại.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Hai mẹ con tính tình như nhau, cực kì yếu đuối, lúc nào cũng cần phải có người chăm sóc, nếu không thì không biết sẽ ốm lúc nào. Cẩn thận đặt cô nhóc nằm bên cạnh cô, Hoắc Hải Phong nhìn hai bảo bối, khoé miệng nở nụ cười không giấu được.
“Về trước đi, đợi đến khi bọn họ trở về thì bàn sau. Đừng để Giang Húc Đông chết, còn đau thì cứ mặc kệ anh ta, nhất định không được cho anh ta uống thuốc giảm đau! Chỉ cần trên người còn một hơi thở, cũng xem như còn sống.” Hoắc Hải Phong cũng không lo được nhiều chuyện như vậy.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Mê mẩn nhìn hai bảo bối đang ngủ say, Hoắc Hải Phong đã thấy Hướng Minh tan học về nhà.
Bên này đang say giấc mộng đẹp, sau khi Dương Minh Hạo và Giang Húc Đông bị bắt, cả thành phố dường như xích lại gần nhau hơn rất nhiều. Ở phía bên kia, Trần Mộc Châu dần chiếm được sự tin tưởng của Dương Thừa Húc, từ việc đi mua sắm cùng nhau, đến việc có thể dần dần có thể ra khỏi phòng một mình, đến giờ đã có thể đi dạo vài vòng trong sân và ngắm nhìn thế giới náo nhiệt bên ngoài, cô đã phải nhẫn nại không ít.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Không ai biết khi nào Dương Minh Hạo sẽ trở về, thời gian cho cô ta cũng không còn nhiều nữa, nhất định phải tìm được cách càng sớm càng tốt.
"Mộc Châu, em đang nhìn cái gì vậy? Sao em lại ngẩn ngơ, muốn rời khỏi anh sao?" Cập nhật chương mới nhanh nhất trên Truyện 88
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Dù có cho phép cô ta đi dạo trong sân, nhưng Dương Thừa Húc cũng đường hoàng ngồi trên ghế xích đu trong sân, đôi mắt dán vào cơ thể của cô ta từng giây từng phút, nóng bỏng điên cuồng như muốn ăn tươi nuốt sống cô ta.
Chịu đựng ánh mắt chằm chằm này một thời gian dài, Trần Mộc Châu cũng trở nên quen thuộc. Mặc dù trong lòng vẫn có phần khó chịu nhưng đã có thể nói dối mà không thay đổi sắc mặt. Cô ta chưa kịp bước đi được hai vòng thì không biết Dương Thừa Húc đang ngồi đó nghĩ đến chuyện gì đột nhiên đứng lên, nắm lấy tay cô ta dắt vào trong biệt thự, khuôn mặt bình tĩnh có phần trở nên dữ tợn.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Bị anh ta lôi kéo đến loạng choạng, Trần Mộc Châu bước từng bước nhỏ và gần như không thể theo kip anh ta.
Trước khi cô ta có thể hình dung Dương Thừa Húc sẽ làm gì, cô ta đột nhiên cảm thấy thế giới quay cuồng, mắt cô ta tối sầm lại, cô ta đã bị anh đè lên giường. Chiếc chăn bông mỏng mang theo mùi của ánh nắng mặt trời, thật ấm áp và dễ chịu.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
"Rốt cuộc anh muốn làm gì, Dương Thừa Húc, anh muốn cái gì? Đừng như thế, anh muốn cái gì em để có thể cho anh...Anh đừng như vậy! A!” Người đã điên cuồng rồi thì dường như không nghe được người khác nói
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”